CHA TÔI LÀ CHIẾN THẦN


Nghe vậy, Dương Tiêu im lặng không đáp, bình thường anh thực sự rất hung dữ rất lạnh lùng với cô à…?
“Có điều… Tôi là phụ nữ đã kết hôn… Về mặt pháp lý, tôi vẫn là vợ của tên rác rưởi kia…”
“Nếu có thể thuận lợi hoàn thành việc ly hôn này thì tốt biết bao…”
Dương Tiêu nghe thấy cô mượn hơi rượu nói chuyện mơ mơ màng màng, có điều một lúc sau cô đã tựa vào vai anh lặng lẽ ngủ thiếp đi.

Chung quy hôm nay cũng đã xảy ra rất nhiều thay đổi, cô quá mệt mỏi, huống hồ còn uống nhiều rượu như vậy nữa.

Cắt đuôi được lũ côn đồ, Dương Tiêu dừng lại, cẩn thận ngắm nhìn người đẹp ngủ trong lòng anh.

Hàng mi cong cong nhè nhẹ rung, hai má say rượu đỏ hây hây, chiếc mũi thanh tú nhỏ nhắn xinh xắn khò khè khe khẽ…
Cho dù đã ngủ thiếp đi, cô vẫn đẹp nghiêng nước nghiêng thành y như cũ.

Dương Tiêu bế cô về xe, chạy xe về nhà.

Sáng sớm hôm sau, Lý Sơn Phàm sai người mang con chó con tới.

Dương Hinh Nhi cực kỳ thích, chơi với cún con quên cả trời đất.


Còn Lương Nhã Trân, tối qua đi ngủ muộn, lại còn uống rượu nên tạm thời vẫn chưa dậy.

Trái lại, Lương Minh Trạch lại vội vã đi ra ngoài, hỏi ra mới biết ông ấy định tới bệnh viện thăm cha mình là Lương Minh Hải.

Dương Tiêu suy nghĩ, quyết định đi cùng với ông ấy, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì có thể làm, cũng không cần phải đi làm.

Vậy là, sau khi đưa Dương Hinh Nhi tới nhà trẻ, hai người xuất phát tới Bệnh viện số 9 Giang Thành.

Dương Tiêu sẵn lòng đi cùng Lương Minh Trạch khiến ông ấy cực kỳ vui vẻ.

Có điều, thực ra Dương Tiêu có một ý định kín đáo khác.

Nửa giờ sau.

Phòng bệnh của Lương Minh Hải tại bệnh viện số 9 Giang Thành.

Lương Minh Hải nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, môi nhợt nhạt, trông rất không ổn.

Có không ít bác sĩ đang đi ra đi vào, còn có một người đàn ông trung niên hói đầu đang chẩn trị bằng phương pháp châm cứu của Trung y.

Thấy cảnh này, Lương Minh Trạch bất giác lo lắng, bước tới hỏi thăm tình hình.

Kết quả là bị người đàn ông trung niên hói đầu bực bội quở trách một tiếng, bảo Lương Minh Trạch tránh xa ra, đừng làm phiền ông ta chữa bệnh!
Dương Tiêu thấy vậy nhướng mày.

Lúc nhìn thấy thẻ tên Lý Bách đeo ở ngực, anh lập tức hiểu ra.

Quả nhiên là ông ta.


Lý Bách, thầy thuốc Trung y nổi tiếng ở Giang Thành.

Chỉ có điều!
Trước đó, lúc sai người điều tra nhà họ Lương, Dương Tiêu đã đọc qua tư liệu về người này rồi.

Người này có quan hệ lợi ích lâu dài với nhà họ Lương, có điều chúng là những quan hệ không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, không mấy người biết chuyện này.

Hiện tại, từ chuyện Lý Bách chữa bệnh cho Lương Minh Hải có thể suy ra, nếu anh đoán không nhầm thì Lý Bách chắc hẳn là người của Lương Hoàng Huy.

Nhóm Lương Hoàng Huy muốn lật đổ Lương Minh Hải, không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng, đương nhiên họ sẽ xử lý chuyện này tận gốc.

Chỉ khi Lương Minh Hải chết, họ mới có thể thực sự chia chác gia sản, đạt được mục đích.

Hiện tại Lương Minh Hải nửa chết nửa sống, bác sĩ chủ trị lại là người của Lương Hoàng Huy.

Có thể đoán ra nếu tiếp tục để Lý Bách chữa trị thì e là Lương Minh Hải lành ít dữ nhiều.

“Nếu như ông muốn cha ông sống sót thì tôi đề nghị ông nên thay một bác sĩ khác.


“Tôi có thể giới thiệu cho ông một người giỏi hơn.



Dương Tiêu nói thẳng với Lương Minh Trạch.

Lương Minh Hải dù sao cũng là ông nội của Lương Nhã Trân, ông cố ngoại của Dương Hinh Nhi, hơn nữa từ đầu tới cuối, ông ta không hề đắc tội anh, ngược lại còn từng giúp anh trong bữa tiệc mừng thọ.

Dương Tiêu là người ân oán rõ ràng.

Kết quả, vừa mới nói như vậy, không đợi Lương Minh Trạch trả lời, chỗ này đã có người nhỏ giọng cười nhạo: “Đổi bác sĩ à?”
“Còn giới thiệu cho một người giỏi hơn nữa hả?”
“Xùy, tên nhà quê ở đâu tới đây, ở Giang Thành này còn có bác sĩ nào tốt hơn thầy Lý Bách nữa chứ?”
“Tên đó là ai vậy? Ngu dốt tới độ ngay cả Lý Bách cũng không nhận ra còn đòi đổi bác sĩ cơ à? Xì.


Nghe vậy, Lý Bách nhếch mép, không nói gì.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi