"Chẳng, chẳng lẽ, đó là Trần Hạnh Lâm người được xưng là "Hồi Xuân Thủ?"
Lập tức các bác sĩ có mặt ở đó đều cả kinh!
Ngay cả Trần Bác đang chẩn trị cũng kinh ngạc dừng động tác trong tay lại khi nghe đến ba chữ Trần Hạnh Lâm này.
Đều là những nhân vật trong giới y học, sao ông ta có thể không nghe nói đến ba từ Trần Hạnh Lâm này được chứ?
Đây là đại sư trong giới Đông y có danh tiếng vang dội trong và ngoài nước, tiếng tăm lừng lẫy trong cả khu Đông Hải.
Nếu so sánh với nhau thì Lý Bác chẳng là gì.
Ngay lập tức không ít người đang có mặt ở đó đều kinh ngạc nhìn về phía “Cò lừa gạt”.
Chắc không phải Trần Hạnh Lâm…là bác sĩ mà anh ta kêu đến chứ?
Ngay cả sắc mặt của vị chủ nhiệm kia cũng thay đổi.
Nhưng rất nhanh ông ta đã mở miệng nói: "Đây chỉ là sự trùng hợp!"
"Sao cậu ta có thể mời được cao thủ như Trần Hạnh Lâm kia tới đây chứ?"
Chủ nhiệm vừa nói xong tất cả bác sĩ có mặt ở đó lập tức thở hắt ra.
"Cũng phải, việc này quá hoang đường.
"
"Nói không chừng hôm nay đại sư Trần Hạnh Lâm đến Cửu viện chúng ta để làm cố vấn y thuật đấy!"
Kết quả, sự thật nhanh chóng đã bị vả mặt, chỉ thấy cửa thang máy bật mở ra, người đi tới là một ông lão mặt mày hồng hào, tinh thần quắc thước.
Mọi người nhìn lại, chính là Trần Hạnh Lâm!
Nhìn Trần Hạnh Lâm đi thẳng vào phòng bệnh, nhất thời sắc mặt chủ nhiệm xám như tro tàn…
"Đại sư, đại sư Trần, chào ngài.
Tôi là chủ nhiệm của Cửu Viện, tôi tên là! "
Chủ nhiệm mặt dày chào hỏi nhưng kết quả Trần Hạnh Lâm không hề nhìn ông ta mà chỉ gật đầu cho có lệ.
Mọi người trong phòng bệnh vẫn còn đang bàng hoàng, họ không ngờ đích thân Trần Hạnh Lâm lại thật sự đến đây.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại còn khiến bọn họ sợ đến trố mắt ngoác mồm!
Chỉ thấy Trần Hạnh Lâm bước nhanh tới trước mặt Dương Tiêu, kích động nói: "Người anh em Dương, đã lâu không gặp!"
Cái gì! Người anh em Dương?
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Dương Tiêu, nhìn “cò gạt người” trong suy nghĩ của bọn họ lúc nãy?
Ai cũng không ngờ chàng thanh niên này không chỉ thật sự quen biết Trần Hạnh Lâm mà còn là người anh em với ông ta nữa.
Nhưng điều mà bọn họ không biết là trong lòng Trần Hạnh Lâm lại nghĩ mình được làm anh em với Đế Tôn Dương Tiêu chính là vinh dự to lớn đối với ông ta.
Mà hết thảy điều này là do lúc nãy trong điện thoại Dương Tiêu đã cố ý dặn dò ông ta phải làm như vậy.
Bằng không, ông ta tự hỏi bản thân mình có tư cách gì mà dám xưng anh gọi em với Đế Tôn!
Dương Tiêu hài lòng gật đầu, cười nói: "Tinh thần ông Trần vẫn minh mẫn, sáng suốt như ngày nào!"
Dù địa vị của anh cao hơn ông Trần này rất nhiều nhưng hai người là bạn lâu năm, giao tình cực kỳ tốt.
Trần Hạnh Lâm không nói dông dài, ông ta biết Dương Tiêu cố ý gọi ông ta tới đây chắc chắn là có bệnh nhân cần điều trị gấp.
Kết quả là đúng lúc này, chuông báo động trong phòng chăm sóc đặc biệt đột nhiên vang lên!
Một bác sĩ bỗng la lên: "Không, không may, bệnh nhân tắt thở rồi!"
Bác sĩ kia vừa nói xong, hết thảy bác sĩ đều lập tức vây lại!
Sắc mặt Lý Bác sa sầm, vội vàng lấy túi ngân châm ra, nhanh chóng châm kim.
"Bố!" Lương Minh Trạch lo lắng kêu lên.
Chỉ thấy sắc mặt của Lương Minh Hải trên giường bệnh càng lúc càng tái nhợt, tình huống cực kỳ xấu.
Trong lúc đường điện tâm đồ dần dần trở thành một đường thẳng, hiện trường một mảnh tang thương, Trần Hạnh Lâm liền vung tay đi trước giường người bệnh nhìn thử, chân mày nhíu chặt.
"Sao ông có thể châm như vậy?"
"Để tôi!"
Trần Hạnh Lâm chưa nói xong đã bắt tay vào làm.
Sau khi lần lượt rút từng cây kim châm của Lý Bác ra, ông ta lấy kim châm của mình ra rồi nhanh chóng châm vào.
Đám bác sĩ mắt tròn mắt dẹt nhìn cảnh tượng này.
Không hổ là đại sư Trần Hạnh Lâm, thủ pháp điêu luyện hơn Lý Bác gấp bội phần!
Khi kim châm của Trần Hạnh Lâm được nối thành hàng với nhau thì khí sắc của Lương Minh Hải trở nên tốt hơn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
"Bệnh, bệnh nhân thở lại rồi!" Một bác sĩ vui vẻ nói!.