CHA TÔI LÀ CHIẾN THẦN

Chương 61


Lúc Dương Tiêu bước vào, trên hàng ghế khách quý cách đó không xa, đã có mấy người nhìn ra bóng người này.
“Con bé và cha nó đã đến rồi.”
Điếu xì gà trong tay Trần Hoàng Thiên khẽ run lên, giọng nói ông ta có hơi tức giận.
Mỗi lần nhìn thấy người hại con trai mình biến thành người tàn phế suốt đời này thì lửa giận trong lòng ông ta lại bùng lên.
Hàn Diệu Tường ngồi ở bên cạnh chớp mắt lại nói: “Tiếc là ông Hồng bận quá, chúng tôi vẫn luôn tìm cơ hội để chào hỏi ông ấy.”
Chính vào lúc này, Giang Nhất Phàm đi sang cười với hai vị trưởng bối nói: “Yên tâm đi, chuyện này tôi đã lo liệu xong cả rồi.”
“Hả?”
Giang Nhất Phàm nói với bọn họ anh ta đã bảo cấp dưới của mình gửi một bức thư liên danh cho ông Hồng.


Chuyện này cũng có nghĩa là ba gia tộc đã chào hỏi ông Hồng rồi.

cũng có nghĩa là Dương Tiêu bây giờ đã không còn sự bảo kê từ ông Hồng nữa!
Nghĩ đến chuyện này, ba người Trần Hoàng Thiên, Hàn Diệu Tường và Giang Nhất Phàm nhìn nhau rồi nở nụ cười gian ác sảng khoái! Bọn họ đã sắp xếp xong người cả rồi, chỉ đợi buổi tiệc thọ này kết thúc thì có thể ra tay ngay!
Cảnh tượng Dương Tiêu sống không bằng chết dường như đã hiện ngay trước mắt họ!

Sau khi bước vào trong, Dương Hinh Nhi đã tìm thấy một vị trí khá đẹp, cô bé vui vẻ ngồi xuống.
Trương Gia Giai cũng đi cùng, cô ấy cũng không phải danh gia vọng tộc gì, cô ấy chỉ lấy danh nghĩa là bạn thân của Lương Nhã Trân để vào đây mà thôi.
Họ vừa ngồi xuống chưa bao lâu thì một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đã đi sang.
“Dì Đổng~” Trương Gia Giai vui vẻ chào hỏi một tiếng.

Không ngờ đổng yến châu cũng đến rồi.

Nhưng mà kể ra cũng phải, nữ vương thương nghiệp như bà ấy sao lại có thể vắng mặt trong tiệc thọ của ông Hồng được chứ.
Một lúc sau, Dương Hinh Nhi đột nhiên quắn quéo nói với Dương Tiêu: “Cha ơi, con muốn đi vệ sinh…”
Dương Tiêu ngẩng đầu nhìn mẹ của đứa trẻ thì phát hiện giờ cô đang nói chuyện.

Thôi vậy, thế là anh đứng dậy cười nói: “Cha đi cùng con.”

“Dạ ~”
Chỗ đãi tiệc này sang trọng vô cùng, nhà vệ sinh cũng không phân thành nam nữ mà phân thành từng phòng riêng biệt.
Dương Tiêu đứng ngoài cửa đợi cô bé đi vệ sinh, anh chán chường bấm điện thoại.
Chính vào lúc Dương Tiêu mới rời đi không lâu thì ba người phụ nữ cũng đã nói với nhau rất nhiều chuyện, đổng yến châu còn phải đi tiếp đãi người khác nên đã rời đi trước.
Chính vào lúc này có một người đàn ông đầu tròn mang kính đi sang.

Bạn đi cùng của anh ta nói: “Cậu Lục, chỗ đẹp đều đã bị chiếm hết rồi phải làm sao đây?”
Nghe vậy thì cậu Lục đầu tròn kia đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt anh ta đổ dồn lên bàn của mấy người Lương Nhã Trân.
“Cho hỏi, giấy mời của các cô là loại nào vậy?”
Cậu Lục đầu tròn lễ phép hỏi.
Lương Nhã Trân có hơi thắc mắc, cô thẳng thắn trả lời: “Hạng vàng, cho hỏi có chuyện gì hay không?”
Vừa nghe thấy hạng Vàng thì cậu Lục đầu tròn bật cười, cả gương mặt của anh ta thay đổi như kịch thay mặt nạ của Tứ Xuyên vậy.

“À, thì ra là hạng Vàng ha, vậy thì ngại quá, Lục Hoàng Vỹ tôi thích chỗ ngồi này, các cô nhanh chóng đi đi.”
Không ngờ người này nói trở mặt thì liền trở mặt ngay!
Trương Gia Giai không nhìn tiếp được nữa: “Chúng tôi chọn được chỗ này trước được chưa, anh dựa vào đâu bảo chúng tôi đổi chỗ hả?”
Lục Hoàng Vỹ cười: “Tôi dựa vào đâu á?”
Nói xong thì anh ta lấy một tấm thẻ mời màu tím từ trong túi ra rồi đập lên bàn nở nụ cười nham nhở.
“Dựa vào cái này này.”
“Chắc các cô cũng biết giấy mời cao cấp nhất có đặc quyền chọn chỗ ngồi chứ nhỉ?”
Trương Gia Giai và Lương Nhã Trân nhìn nhau, không ngờ còn có quy định như này nữa.
Lương Nhã Trân có chút không phục, nhưng lúc đó Lương Minh Trạch lại khẽ liếc nhìn cô một cái rồi lắc đầu..

Chương 62


Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. cô thở dài một hơi rồi đành đứng dậy nói: “Vậy chúng ta đổi chỗ đi.”

Lục Hoàng Vỹ cười đắc ý nói: “Hứ, cũng coi như cô có mắt nhìn đó.”

Ở chỗ không xa, vừa hay hai người đứng đầu nhà họ Lương là Lương Hoàng Huy và Từ Dung đã nhìn thấy cảnh này.

Nhìn thấy cảnh cả nhà Lương Minh Trạch bị người ta ép chiếm chỗ mà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, trong phút chốc bọn họ thấy thoải mái vô cùng.

“Bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương thì cũng chỉ có thể nhận lấy kết cục thế này thôi.” Lương Hoàng Huy cười lớn nói. Mấy người khác cũng nhìn nhà Lương Minh Trạch như một con chó lạc đường rồi bật cười theo.

Lương Phương Phi và Lương Tuấn Kiệt còn đặc biệt liếc nhìn tấm thẻ tím trong tay mình rồi thấy mình giỏi giang vô cùng, trong lòng họ rất thoải mái.

nhưng mà chính vào lúc này Dương Tiêu nắm tay Dương Hinh Nhi quay về.

Vừa về liền nhìn thấy mấy người Lương Nhã Trân đã đi xa rồi, Dương Tiêu cau mày nói: “Có chuyện gì vậy?”

Lục Hoàng Vỹ ngước mắt lên nhìn rồi nở nụ cười chê bai nói: “Người một nhà luôn hả?”

“Lục Hoàng Vỹ tôi thích chỗ này rồi, anh đi chỗ khác đi.”

Dương Tiêu bình tĩnh nói: “Chỗ này được chúng tôi chọn trước rồi, anh dựa vào đâu mà lấy hả?”

Nghe vậy thì anh ta nhìn bạn đi chung cười, xem ra thằng này cũng không biết chuyện thẻ tím có đặc quyền riêng.



Lục Hoàng Vỹ nở nụ cười châm chọc, móc tấm thẻ mời màu tím ra rồi quăng lên mặt bàn: “Như này nè, anh có hiểu chưa.”

Kết quả Dương Tiêu vẫn bình tĩnh lắc đầu cười nói: “Không hiểu.”

Không hiểu?

Trong phút chốc, mấy người nhìn Dương Tiêu như nhìn người ngu vậy. Không phải đang đùa đó chứ. Người nhà mình cũng bị đuổi đi luôn rồi, cậu Lục cũng lấy tấm thẻ tím ra rồi, sao anh vẫn còn chưa hiểu nhỉ?

Lục Hoàng Vỹ lắc đầu than thở một tiếng rồi chỉ tay vào mũi Dương Tiêu nói: “Tôi nói cho anh biết vậy.”

“Trong buổi tiệc mừng thọ của ông Hồng, tấm thẻ mời màu tím cao cấp này có thể đuổi hạng thấp hơn cút sang chỗ khác ngay lập tức, tôi nói như vậy anh có hiểu hay không?”

Vừa nghe vậy thì có một tràng cười hùa vang lên. Tên ngốc này, đợi cậu Lục nói thẳng như thế mới chịu hiểu ra.

Dương Tiêu cũng khẽ mỉm cười: “Hiểu rồi, vậy anh cũng cút được rồi đó.”

Lúc Dương Tiêu nói hiểu mọi người lại cười phá lên, nhưng khi Dương Tiêu nói thêm cả nửa câu còn lại thì không khó bỗng im lặng ngay lập tức.

Rất lâu sau đó, Lục Hoàng Vỹ mới phản ứng lại kịp, anh ta vỗ tay thật mạnh bên tay nói: “Khi nãy tôi nghe chưa được rõ lắm, anh nói cái gì?”

Dương Tiêu thốt ra từng chữ một: “Tôi nói, vậy thì anh cút được rồi đó.”

Bỗng nhiên những người đứng bên cạnh lại hít sâu một hơi. Người này đúng là kẻ ngốc thật sự rồi, lại dám ăn nói như thế với cậu Lục!



Lục vỹ hoàng ngẩn ngơ một hồi rồi bật cười tức giận: “Ha ha, được thôi.”

“Vậy tôi cũng muốn xem thử xem trong hai người chúng ta ai phải cút đi!”

Nói xong anh ta liền lấy điện thoại ra ấn số gọi.

Không bao lâu sau, rất nhiều người đều nhìn thấy anh Hầu, người thân thuộc bên cạnh ông Hồng đi sang!

Ba người Trần Hoàng Thiên ngồi cách đó không xa cũng nhìn thấy cảnh này, họ đột nhiên có hơi chờ đợi kích động.

Bọn họ không ngờ rằng mình còn chưa kịp ra tay thì đã có người sỉ nhục Dương Tiêu trước rồi. Ngay lập tức, bọn họ trông có vẻ rất hào hứng.

“Tôi nhận ra ngồi, người đó là người nhà họ Lục, ha ha, thằng Dương Tiêu này, chắc vẫn đang nghĩ mình có được sự bảo vệ của ông Hồng đó chứ?”

Giang Nhất Phàm bật cười hì hì.

“Động đến người nhà họ Lục rồi, tôi thấy chúng ta cũng không cần ra tay nữa.” Hàn Diệu Tường cũng rất vui vẻ.

Ba người bọn họ đang rất háo hức chứng kiến cảnh Dương Tiêu bị chà đạp rồi.

Sau khi nhận được điện thoại của Lục Hoàng Vỹ, anh Hầu nhanh chóng đến nơi.

Lục Hoàng Vỹ là thượng khách có thẻ cao cấp màu tím, có thể nhận được sự phục vụ ưu tiên cao cấp. Khi nhìn thấy anh Hầu đến, Lục Hoàng Vỹ bật cười ngạo nghễ nói: “Anh Hầu, thẻ màu tím có quyền ưu tiên lựa chọn chỗ ngồi, có thể đuổi mấy người hạng thấp hơn cút sang chỗ khác ngay lập tức đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi