Sau khi xác nhận khoản vay, Lương Nhã Trân vô cùng vui vẻ.
Thậm chí cô còn dần có một cảm giác kỳ quái.
Đó là dù là bất cứ chuyện gì thì chỉ cần Dương Tiêu ra tay đều sẽ cứ như trăm phần trăm có thể thành công.
Ít nhất thì ở trong nhận thức của Dương Tiêu, cô phát hiện ra mọi chuyện luôn là vậy, không có trường hợp ngoại lệ.
Bây giờ thậm chí cô còn có một loại ảo giác, chẳng lẽ lúc trước Dương Tiêu đã từng nói rằng để người nhà họ Trần quỳ gối cầu xin cô ly hôn với chồng cũng sẽ thành sự thật sao?
Mặc dù vẫn không thể tin nổi nhưng! Cô đã không thể khống chế được nỗi chờ mong dâng lên trong lòng!
Lúc chạng vạng, Dương Tiêu đi đón Hinh Nhi ở nhà trẻ như cũ.
Chẳng qua hôm nay vì chuyện khoản vay và chuyện của Tô Tiểu Hạnh nên anh tới chậm một chút.
Kết quả là vừa tới nhà trẻ đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm.
Chỉ thấy quanh cửa nhà trẻ thế mà lại giăng dây cảnh báo, mà trên đường cái lại còn có mấy vết máu?
Bây giờ là giờ tan học nhưng cửa nhà trẻ cũng không có người đến người đi như mọi ngày mà là trở nên hơi nghiêm túc.
Cha mẹ có trật tự từng người tiến vào nhà trẻ đón con mình đi.
Lúc này Dương Tiêu cũng đi vào nhà trẻ.
Kết quả là vừa đi vào anh đã nhìn thấy một bóng dáng ăn mặc rất ngầu lòi.
Lâm Minh Tâm? Sao cô ấy lại ở đây?
Chỉ thấy Lâm Minh Tâm với một cái đuôi ngựa cột cao trước sau như một, cách ăn mặc vô cùng có cá tính đang đứng đợi cùng Hinh Nhi.
Mà ngay cả Tiểu Uông cũng ở đây.
Nhưng lúc ánh mắt của Dương Tiêu rơi xuống người Hinh Nhi, trong khoảnh khắc đó, một cơn rét lạnh phát ra từ trên người anh!
Trên cánh tay nhỏ bé trắng ngần của bé con thế mà lại quấn đầy băng gạc, thậm chí trên quần áo cũng dính vết máu!
Con gái cưng của Đế tôn anh thế mà lại bị thương ư?
"Cha!"
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Dương Tiêu, Hinh Nhi lập tức khóc thút thít vẻ mặt uất ức chạy về phía anh.
Dương Tiêu dùng một tay ôm lấy cô bé, hơi đau lòng nói: "Hinh Hinh, có chuyện gì xảy ra vậy, sao con lại bị thương?"
Lời của anh vừa dứt, Hinh Nhi đã đứt quãng nói: "Vừa rồi, vừa rồi lúc tan học, chị Minh Tâm mang Tiểu Uông đến tìm Hinh Hinh."
"Nhưng mà lúc bọn con đi đến đường lớn thì đột nhiên có mấy chú mặc quần áo màu đen đi ra.
Bọn họ muốn ôm Hinh Hinh đi."
"Sau đó chị Minh Tâm và Tiểu Uông đã ép bọn họ phải đi."
Mặc dù bé con có hơi sợ hãi nhưng dù sao con nít cũng nhanh quên.
Bây giờ lúc miêu tả lại, thậm chí cô bé còn hơi kích động.
Sau khi nghe Lâm Minh Tâm kể lại mọi chuyện, cuối cùng Dương Tiêu cũng hiểu hết toàn bộ chuyện xảy ra.
Hóa ra hôm nay vừa lúc Lâm Minh Tâm rảnh rỗi, nhàm chán quá nên định tới đây đoán Tiểu Hinh Nhi tan học.
Còn đặc biệt dắt cả Tiểu Uông tới cùng đón cô bé, chuẩn bị cho cô bé một niềm vui nhỏ.
Kết quả là vừa mới mang Hinh Nhi tới bên đường lớn thì đột nhiên có mấy kẻ mặc đồ đen lao tới với dáng vẻ muốn cướp đứa nhỏ.
Lâm Minh Tâm là vô địch đai đen, hơn nữa còn có Tiểu Uông hỗ trợ nên cuối cùng mặc dù xảy ra chuyện nhưng không nghiêm trọng lắm, ép bọn người kia phải rời đi.
Chẳng qua trong lúc xảy ra xung đột, Hinh Nhi bị thương một chút ở ngoài da.
Đương nhiên là nếu so với vết thương của mấy người bên kia thì chút vết thương của cô bé cũng đã tốt lắm rồi.
Nhưng mà cho dù là thế thì Dương Tiêu cũng phải xác nhận mãi rằng Hinh Nhi thật sự hoàn toàn không sao, sau đó anh mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thậm chí anh đã xúc động suýt nữa thì mời Trần Hạnh đến đây xem cho cô bé rồi.
"Thế mà lại dám cướp đứa nhỏ ngay giữa ban ngày ban mặt.
Rốt cuộc đó là ai chứ?" Lâm Minh Tâm xoa thắt lưng, vẫn còn hơi tức giận.
Dương Tiêu nghe xong thì hơi rùng mình.
Anh thật sự đã sơ sót rồi.
Trước mắt thì thế lực bị anh làm mích lòng nhiều như vậy, không phòng bị tốt thật sự không được.
Không nói hai lời, anh lập tức cầm di động gửi mấy tin nhắn liên tiếp.
Cùng lúc đó, anh cũng nhanh chóng để người đi điều tra rõ lai lịch của mấy người mặc đồ đen kia, tìm kiếm dấu vết hoạt động của bọn họ.
Ngoài ra, anh còn cho người âm thầm bảo vệ Hinh Nhi, thậm chí là cả một nhà Lương Nhã Trân nữa..