"Kết quả là cái người nhỏ bé này lại nói chỉ có khách của anh ta là có thể mua, là vậy đúng không?"
Ông chủ Lý vừa đổi trắng thay đen vừa trừng mắt liếc nhìn nhân viên tiêu thụ vóc dáng thấp bé một cái, nhất thời khiến anh ta sợ đến mức cúi đầu.
Lời này vừa thốt lên, quản lý Tiết đã nổi giận ngay tại chỗ: "Buồn cười!"
Ông ta đảo mắt trừng cậu chàng dáng vẻ thấp bé: "Anh vậy mà dám nói chuyện với ông chủ Lý như vậy ư? Anh vậy mà lại dám đối xử với khách hàng như vậy hả? Ngày mai anh không cần đến làm nữa!"
"A?" Cậu chàng dáng vẻ thấp bé vẻ mặt ngơ ngác, há to miệng, hối hận không thôi.
Dương Tiêu cũng không nhìn nổi nữa.
Anh trực tiếp đi tới trước mặt quản lý Tiết.
"Là quản lý Tiết sao?"
"Vừa rồi vị tổ trưởng này của các người cũng đâu có nói như vậy."
"Gã nói là khách quen có quyền ưu tiên mua trước.
Thật khó tin.
Chẳng lẽ cửa hàng của ông thật sự có những quy định vô lý như vậy sao?”
Lời của anh vừa dứt, ánh mắt của tổ trưởng tổ tiêu thụ nhất thời cứ né tránh.
Vẻ mặt quản lý Tiết cũng lộ vẻ không hài lòng liếc mắt nhìn tổ trưởng tổ tiêu thụ một cái.
Chẳng qua lúc này ông chủ Lý lại nháy mắt ra hiệu rồi nói: "Việc mua đồ này nọ vốn là ai trả tiền trước thì người đó được, phải không?"
Lời này của ông ta nhất thời lại nhắc nhở quản lý Tiết.
Lúc này ông ta mới bèn hùa theo: "Đương nhiên rồi! Đúng là như vậy."
Nói xong, ông ta bèn quay đầu nhìn về phía cậu chàng vóc dáng thấp bé: "Anh ta trả tiền chưa?"
Nghe thấy câu này, anh ta bèn lắc đầu.
Ngay lập tức quản lý Tiết quát lên: "Nếu còn chưa trả tiền thì chẳng phải tương đương với việc còn chưa mua sao? Vậy còn nói cái gì nữa?"
Lúc này, ông chủ Lý đã lấy di động ra thực hiện một ít thao tác rồi cười ha hả.
"Tôi là khách quen trong cửa hàng này nên có buộc định tư liệu cá nhân trên mạng rồi.
Bây giờ tôi đã hoàn thành việc chuyển khoản tiền xe."
Khóe miệng quản lý Tiết cong lên thành một nụ cười: "Nếu ông chủ Lý đã trả tiền trước thì xe này tất nhiên là của ông chủ Lý rồi!"
Chuyện này được giải quyết xong.
Không ít người nhanh chóng nhìn về phía Dương Tiêu và cậu chàng vóc dáng thấp bé kia rồi cười.
Tất cả mọi người đều biết đây rõ ràng là quản lý Tiết thiên vị, nhưng thứ mà bọn họ thích nhìn là dáng vẻ ngạc nhiên của Dương Tiêu, cảm thấy rất sảng khoái.
Tổ trưởng kia dùng dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống cậu chàng vóc dáng thấp bé, nói thầm trong lòng rằng mày dám chống đối ý tao à, đợi lát nữa tao sẽ khiếu nại mày với quản lý Tiết!
Ông chủ Lý lại nghênh ngang nhìn Dương Tiêu.
Một con quỷ nghèo đi Honda quèn có tư cách gì mà tranh đồ với ông đây chứ?
Mắt thấy mọi chuyện gần như đã xong xuôi, Dương Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải hướng mắt về phía chiếc xe bên cạnh.
Porsche Panamera, giá lăn bánh của chiếc xe này chừng trên dưới ba triệu tệ.
Mặc dù đắt gấp đôi chiếc Maserati của Lương Nhã Trân nhưng
Thôi ráng xem như qua cửa đi, ai bảo chiếc vừa rồi đã bị mua rồi chứ.
Anh lạnh nhạt nói với cậu chàng vóc người thấp bé: "Nếu chiếc xe kia đã bị mua rồi thì tôi cũng không cần nữa.
Bây giờ tôi muốn chiếc xe bản cao cấp kia, anh giúp tôi hoàn thành thủ tục đi."
Lời của anh vừa dứt, mọi người không khỏi đứng hình.
Hiện trường một mảnh lặng ngắt như tờ, cái gì cơ?
Vốn dĩ bọn họ đã không tin một Dương Tiêu đi Honda quèn có tiền mua chiếc Macan kia.
Kết quả là bây giờ người này thế mà lại mở miệng đã nói muốn mua chiếc Panamera đắt tiền hơn?
Ông chủ Lý không nhìn nổi nữa, cười lạnh lùng nói: "Này này, anh cũng đừng há miệng đã xem nơi này như chợ đồ ăn chứ?"
"Củ cải không ngon thì mua rau xanh à?"
Ông chủ Lý vừa dứt lời đã kéo theo một tràng cười vang dội.
Thậm chí bọn họ còn tin chắc rằng Dương Tiêu chính là một kẻ phùng má giả làm người mập, che dấu sự xấu hổ vì vừa bị cướp xe lúc trước mà thôi.
Quản lý Tiết cũng đi đến chỉ vào chiếc Panamera rồi khẽ cười nói: "Tôi nhắc nhở anh một chút, chiếc xe này cho dù là giá lăn bánh thấp nhất cũng là một triệu tám trăm nghìn."
"Anh chắc chắn anh muốn mua à?"
Dương Tiêu không để ý đến ông ta mà là trực tiếp lấy thẻ ra: "Lấy xe ngay lập tức."
Lời này khiến mọi người lại sửng sốt..