Bà ta đã nghĩ rất kỹ rồi, dù có ly hôn thì bà ta cũng không bỏ rơi Lương Nhã Trân.
Bà ta tự tin với nhan sắc của con gái mình thì cho dù không có gia cảnh của nhà họ Lương thì vẫn có thể tìm được đứa con rể giàu có.
Về cái đống đổ nát này, thậm chí tên Dương Tiêu kia, hai người họ không ngăn cản thì còn được, nếu như dám ngăn cản thì Trương Nguyệt sẽ dựa sức nhà họ Trương, tuyệt đối không cho phép hai người đàn ông vô dụng ảnh hưởng tới tiền đồ của bà ta và con gái!
Sau khi Lương Minh Trạch kể hết chuyện đã xảy ra vào buổi chiều, ba người nhà Dương Tiêu cảm thấy rất bất ngờ.
Nhất là Lương Nhã Trân, lúc cô nghe toàn nắm chặt nắm đấm.
Cô không ngờ mẹ mình lại quá đáng đến vậy, nói ly hôn cũng không thể đánh người khác được chứ!
Dương Tiêu đỡ Lương Minh Trạch vào trong thoa thuốc, anh cũng có suy nghĩ.
Nhà họ trương này, tốt nhất sau này đừng có động đến nhà của anh, đặc biệt là Hinh Nhi.
Nếu không thì anh cũng không ngại gọi một cuộc điện thoại khiến nhà có chút gia sản như nhà họ trương phá sản triệt để.
…
Trong biệt thự nhà họ trần, lúc này Trần Hoàng Thiên đang nghi ngờ nghe một cuộc điện thoại.
“Cái gì? Thất bại rồi hả?”
“Sao lại thế được chứ, đúng là một lũ tốn cơm!”
Trần Hoàng Thiên giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán.
Giọng nói sợ hãi của một người đàn ông truyền đến từ đầu dây bên kia: “Tôi, chúng tôi cũng không ngờ rằng có một cô gái từ đâu đến, còn đánh giỏi nữa.
”
“À, đúng rồi, hôm đó còn có một con chó dữ nữa.
”
Trần Hoàng Thiên nghiến răng: “Tôi không nghe các anh giải thích, anh chỉ cần nói cho tôi biết là các anh có để lộ thân phận hay không?”
“Cái này, cái này thì không có, chúng tôi làm việc rất cẩn thận, không để lại sơ hở gì đâu.
”
“Không, có điều có chuyện này nhất định phải nói cho ông biết, gần đây thế lực của chúng ta đã bị nhắm đến ở Giang Thành đó.
”
“Tôi tin chắc đây là biện pháp đối phó của đối phương, tôi nghĩ dù cho giờ thân phận của chúng ta chưa bị bại lộ, nhưng mà e rằng khó lòng hành động tiếp trong khoảng thời gian ngắn…”
Nghe vậy thì Trần Hoàng Thiên liền nghiến răng canh cách.
Từ sau buổi tiệc thọ của ông Hồng, ông ta liền cho người đi đánh con gái của Dương Tiêu, ông ta muốn để Dương Tiêu cảm nhận thấy mùi vì của việc người thân mình bị tàn phế!
Người của ông ta đắn đo rất lâu, cuối cùng chỉ có cơ hội ra tay vào lúc tan học, vả lại một khi hành động thì nhất định phải thành công, nếu không thì sẽ bứt dây động rừng.
Sau khi lập kế hoạch chừng nửa tháng thì hành động, thế mà lại bị một sự cố bất ngờ chó chết làm cho thất bại!
Tuy rằng người đứng sau chỉ điểm như Trần Hoàng Thiên tạm thời chưa bị bại lộ, nhưng giờ cũng đã đá động người ta rồi, người ta nhất định sẽ có biện pháp ứng phó.
Cũng có nghĩa là tạm thời không thể có ý định ra tay với đứa con gái đó nữa.
Thậm chí còn phải lo lắng chuyện bại lộ người đứng sau bức màn của nhà họ Trần.
Đây đúng là trộm gà không thành còn bị chó rượt mà!
“Vậy, vậy tiếp theo chúng tôi nên làm gì đây?”
Nghe vậy thì Trần Hoàng Thiên nghiến răng.
Trong lòng ông ta nghĩ, nếu như Dương Tiêu là người của ông Hồng, vậy thì người đứng trong bóng tối theo dõi Dương Tiêu lần này phải do ông hồng phái đến.
Thực tế thì chỉ mỗi nhà họ Trần của ông ta mà muốn so thế lực với ông hồng đúng là khoảng cách giữa trời và đất.
Còn chưa kể đến chuyện ông hồng vừa mới ra oai với trương nghịch lân, chỗ dựa lớn hơn của ông ta trước mặt giới nhà giàu trong buổi yến tiệc.
“Các người tạm giải tán đi ra nước ngoài lánh nạn đi.
”
Thù lớn còn chưa báo, bây giờ cũng không thấy ngày báo luôn, Trần Hoàng Thiên tắt điện thoại thở dài một tiếng, cả người ông ta như đã già thêm mười tuổi.
Nhưng mà ông ta vẫn không hề có ý định từ bỏ!
Sau khi do dự nhiều lần, cuối cùng ông ta vẫn bấm gọi cho một số điện thoại mà ông ta không hề muốn gọi.
“Alo, có phải là Đông Lâm Tứ Sát không?”
…
Từ sau chuyện đám người áo đen ở nhà trẻ rồi đến chuyện nhà họ Trương tìm tới tận cửa đánh người thì mấy ngày sau đó đều rất yên bình.
Mấy ngày này chỉ cần Lâm Minh Tâm có thời gian thì sẽ chạy đến công ty của Lương Nhã Trân để tìm Dương Tiêu, để Dương Tiêu dạy cô ấy đánh võ.
.