“Mau lại đây. Cô nên biết, mỗi một nhà thiết kế, nếu tác phẩm của họ bị phê bình nhiều thì cần phải coi lại, có lẽ chính mình mới là thứ chưa thích hợp.” Lâm Dật nhìn bộ dáng ngây ngốc của Điền Kỳ Kỳ, trực tiếp giật lấy bản thiết kế trên tay cô.
Điền Kỳ Kỳ đứng hình, câu nói kia của anh cứ quanh quẩn mãi trong đầu. Trước giờ cô bị anh phê bình nhiều như vậy, cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng câu nói đó khiến cô có chút hoài nghi về năng lực của bản thân.
Lâm Dật nghiêm túc nhìn chăm chú bản thảo mà hôm qua cô tăng ca để hoàn thành nó, ánh mắt quá nghiêm khắc làm trong lòng Điền Kỳ Kỳ có chút căng thẳng. Sợ anh vừa mở miệng lại làm sụp đổ tâm cô.
Trước giờ cô cũng biết người đàn ông này có sức hấp dẫn rất lớn, cho dù là lúc đang làm việc. Dáng người cân đối, vẻ mặt rất nghiêm túc, mọi cử chỉ đều ung dung tao nhã, khiến cho người khác không thể rời mắt được. Văn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật bản thảo của anh.
“Nhìn đủ chưa?” Lâm Dật vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt mơ màng của cô, nhìn anh chằm chằm. Lâm Dật ho nhẹ một tiếng, nói với giọng điệu ngông cuồng. Mỗi lần nói chuyện cùng cô, cô đều cúi đầu rũ mắt, giờ thấy cô nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, bỗng nhiên có ý nghĩa không muốn gọi cô tỉnh lại. Không biết cô suy nghĩ gì khi nhìn anh chăm chú như vậy?
Nghe được âm thanh trầm thấp như ngọc của anh, Điền Kỳ Kỳ mới bừng tỉnh. Vì bị vạch trần mà có chút xấu hổ, gương mặt đỏ ửng lên có vẻ lúng túng.
“Lâm —— Lâm tổng, còn…… Có vấn đề gì khác không?” Điền Kỳ Kỳ nói lảng sang chuyện khác, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, đã tiết lộ sự hoảng
loạn của cô.
“Bản thảo này coi như đã ổn rồi. Cô về thu xếp công việc và chuẩn bị đi. Tuần sau Milan bắt đầu có triễn lãm châu báu cô đi với tôi.” Lâm Dật nhàn nhạt nói.
Trong đầu Điền Kỳ Kỳ nhất thời trống rỗng, ý của anh là cô cũng có thể đi xem triển lãm châu báu ở Milan sao?
“Tôi…… Tôi có thể đi sao?”
“Điền Kỳ Kỳ, tôi đã nói rõ với cô rồi. Nếu cô không muốn có thể từ chối.” Không biết từ khi nào, Lâm Dật xưng hô với Điền Kỳ Kỳ từ “Cô Điền” biến thành “Điền Kỳ Kỳ”. Lúc đầu anh cũng không định cho cô đi, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ cô mừng rỡ, anh cảm thấy quyết định của mình rất chính xác.
“Không có, tôi không có từ chối.” Điền Kỳ Kỳ chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói ra, cơ hội khó có được như vậy, giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Chỉ là……Vẻ mặt Điền Kỳ Kỳ lập tức xụ xuống, làm Lâm Dật không biết vì sao.
“Vậy cô đang lo lắng chuyện gì?”
“Tôi ——”
“Lo lắng Bảo Bảo? Nếu vậy thì đưa cậu nhóc theo cùng.” Lâm Dật như đoán được suy nghĩ của cô. Nhớ lại gần đây bận nhiều việc cũng đã lâu rồi không gặp cậu nhóc kia, không biết có lớn thêm được tí nào không.
Điền Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không thích hợp. Vì thế từ chối đề nghị của Lâm Dật.
“Dường như cô rất sợ tôi tiếp xúc với Bảo Bảo?” Lâm Dật đã sớm cảm thấy được điều này, Điền Kỳ Kỳ phòng anh giống như phòng cướp vậy.
“Tôi……Tôi không có.” Lại bị nói trúng ý nghĩ trong đầu làm sắc mặt Điền Kỳ Kỳ cứng lại. Cũng không nghĩ lại, ai đồng ý để người khác nhớ đến con
trai mình chứ, không chừng lúc nào đó còn bị người ta cướp mất nửa.
Trong lòng Điền Kỳ Kỳ đuối lý, thấy Lâm Dật không còn yêu cầu gì, liền vội vàng chào rời khỏi. Lâm Dật nhìn bộ dáng rón ra rón rén kia của Điền Kỳ Kỳ, lười biếng dựa vào ghế vịn trán, cô gái này……
Lúc Điền Kỳ Kỳ hào hứng nói cho Rebecca biết cô có thể đi Milan, Rebecca lại trưng ra bộ dạng như đã biết trước.
“Cô đã biết trước?” giữa lông mày Điền Kỳ Kỳ nhăn lại.