“Không đúng, nghe nói đối tượng kết hôn của Mật Mật rất có tiền nha, còn mua hai căn hộ ở thành phố.”
Khúc Đồng lật tờ báo trên tay, ông ưỡn cái bụng bia của mình lên, nhìn lướt qua mẹ Khúc Linh, lại dời ánh mắt xuống tờ báo trên tay, nói:
“Bà đó, chính là mang tâm lý bà tám, từ nhỏ đã ghét bỏ Mật Mật nhà người ta, khi con bé còn nhỏ bà đã nói như thế nào? Nói nó lớn lên xinh đẹp, tương lai khẳng định sẽ lầm đường lạc lối, để cho Khúc Linh nhà mình ít chơi chung với nó, kết quả hiện tại người ta không phải cũng sống rất tốt sao, còn kết hôn, tìm đối tượng lại rất không tồi, cũng không biết Khúc Linh nhà chúng ta sau này có được một nửa vận may của nó hay không.”
Bị Khúc Đồng trách móc như vậy, Cố Quân vốn còn đang cảm thán, Mật Mật thế mà còn có thể tìm được kẻ có tiền để kết hôn, Khúc Linh nhà bọn họ được nuôi tới đại học, tương lai khẳng định vận may sẽ không kém hơn Mật Mật.
Kết quả nghe được Khúc Đồng nói như vậy, Cố Quân liền phát cáu nói:
“Chỉ có ông là sẽ ghét bỏ con gái mình, con gái nhà người ta là bảo bối, con gái ông là cây cỏ, đúng không.”
Hai vợ chồng đang cãi nhau ở dưới lầu, còn trong phòng Khúc Linh ở trên lầu, Mật Mật và Khúc Linh đang nằm tâm sự ở trên giường.
Khúc Linh nghiêng đầu nhìn Mật Mật với vẻ mặt khoa trương, hỏi:
“Chồng cậu thật sự không đưa cậu đi hưởng tuần trăng mật à? Quá khoa trương rồi, xuất ngoại đấy, mình nằm mơ cũng muốn đi ra nước ngoài.”
Mật Mật trợn mắt liếc Khúc Linh, cô suy sụp mà vùi mặt của mình vào trong chăn, mang theo một bụng tâm sự, nhưng cũng không dám nói với ai, chỉ thấp giọng nói:
“Mình muốn ly hôn.”
“Đừng như vậy mà, nói không chừng chồng cậu chỉ là muốn hiểu thêm về cậu mà thôi, chính cậu cũng nói, thẻ lương mỗi tháng anh ấy đều cho cậu, chỉ là không đưa cậu ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật mà thôi, có nhất thiết phải ly hôn không?”
Khúc Linh khuyên Mật Mật, trường đại học của cô ở thành phố, cho nên sau khi học xong cấp 3, cô tiếp xúc với Mật Mật tương đối nhiều, mặc kệ cha mẹ Khúc Linh có thích Mật Mật hay không, dù sao từ nhỏ đến lớn, Khúc Linh cũng chỉ có một người bạn thân là Mật Mật.
Hai người các cô là những người bạn tốt không giấu giếm nhau bất kỳ điều gì.
Nhưng mà hiện tại, Mật Mật lại không thể kể cho Khúc Linh nghe sự thật Lăng Nhiễm chính là anh trai ruột của cô, chuyện này quá kinh thế hãi tục, không chỉ riêng Khúc Linh là không thể nói, ngay cả chính Lăng Nhiễm, Mật Mật cũng không dám nói.
Cô không dám để mình trở thành trò cười của cả thế giới, vì từ nhỏ cô đã sống trong ánh mắt khác thường của cha mẹ bạn bè, rất nhiều bạn bè lớn lên từ nhỏ với cô, đều biết trong nhà cô nghèo, khi còn nhỏ, còn có người lớn trực tiếp nói với con của mình ít chơi chung với Mật Mật lại.
Bọn họ sợ bị cha mẹ Mật Mật vay tiền.
Cha mẹ Khúc Linh thật ra cũng không có hạn chế Khúc Linh, nhưng cũng không có xem trọng Mật Mật, cứ như thể một đứa con gái nghèo, như thể chỉ cần lớn lên xinh đẹp, sau này lớn lên đều sẽ làm nghề nghiệp bất lương gì đó.
Mật Mật đều có thể tưởng tượng ra, nếu chuyện Lăng Nhiễm là anh trai ruột của cô bị tiết lộ, cha mẹ Khúc Linh sẽ đối xử với cô như thế nào, nói không chừng đến cả người bạn thân như Khúc Linh, từ đây đều sẽ tuyệt giao với cô.
Ngẫm lại đều cảm thấy như trời sụp xuống vậy.
Khúc Linh còn đang khuyên Mật Mật blah blah, cô ấy cho rằng Mật Mật là bởi vì Lăng Nhiễm không đưa cô đi hưởng tuần trăng mật mới tức giận nên tốt bụng an ủi Mật Mật.
Điều này làm cho Mật Mật cảm thấy hơi ấm lòng, cô từ trong chăn khẽ gật đầu một cái, rồi giơ tay lên đặt ở trên vai Khúc Linh, thực chân thành mà nói với Khúc Linh:
“Cảm ơn cậu, Linh Linh, thật ra mình đã không có việc gì, mấy ngày nay là những ngày mình cảm thấy bất lực, không biết làm sao nhất trong cuộc đời mình, mình thật sự rất muốn ly hôn, cảm giác như mình kết hôn với Lăng Nhiễm chính là một sai lầm, nhưng mà biết làm sao bây giờ đây? Đều đã kết hôn, chỉ có thể cắn răng sống qua ngày.”