Lúc này, Mật Mật đang ở ghế lái phụ trên xe, nghiêng đầu nhìn cảnh vật xung quanh đang xa dần, lúc này đã sắp 5 giờ chiều, lăn lộn qua lại cả ngày, tuần trăng mật cũng không đi, giống như quanh đi quẩn lại, vô hình chung lại trở về xuất phát điểm của cuộc sống, điều này khiến cho cô còn rất cảm thán ở trong lòng.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Lăng Nhiễm đang lái xe thì vươn tay nắm lấy tay Mật Mật, đưa tay cô lên môi anh, hôn nhẹ lên, lại tranh thủ chút thời gian nhìn cô một lát.
Mật Mật phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác nhìn Lăng Nhiễm, sau đó lắc đầu, nói với Lăng Nhiễm:
“Không có gì, em chỉ cảm thấy tương lai rất mơ hồ nên thấy có chút sợ hãi, không biết đi đường nào.”
“Anh còn tưởng rằng em sẽ nói với anh, từ sau khi anh xuất hiện, ánh mắt mẹ Khúc Linh nhìn em đều thay đổi.”
Lăng Nhiễm dùng một tay đánh tay lái, dừng xe ở cửa siêu thị, sau đó anh nghiêng người tới, duỗi tay nâng đầu Mật Mật lên, hôn lên môi cô, ôn nhu nói:
“Mật, về sau sẽ không có ai xem nhẹ em, sẽ không như vậy nữa.”
Đây giống như một loại bảo đảm, cũng như là một loại thương tiếc, càng có một ít tiếc nuối, tiếc nuối chính mình không thể đồng hành trong quá trình trưởng thành của Mật Mật.
Có quá nhiều cảm xúc xen lẫn bên trong, khiến cho Mật Mật trong nhất thời khó có thể chịu được.
Cô ngước mắt, nhìn đôi mắt Lăng Nhiễm đang gần trong gang tấc, khẽ lắc đầu nói:
“Cuộc sống là của chính mình, em cũng không để ý người khác đối xử với mình như thế nào, em sống tốt hay không tốt, đều là chuyện của em, em chỉ là... Lăng Nhiễm, anh có biết không, em hy vọng anh sống tốt, hy vọng mẹ sống tốt, kỳ thật em có như thế nào, mọi người đối xử với em như thế nào, em đều có thể chấp nhận, em chỉ là sợ hai người sống không tốt.”
Cô khó có thể nói ra được sự thật, đây chính là tâm trạng hiện tại của Mật Mật, bởi vì ánh mắt Mật Mật quá mức nghiêm túc, ngược lại khiến cho Lăng Nhiễm rơi vào một chút trầm tư.
Anh muốn đến gần, ngón tay chạm đến gương mặt Mật Mật, khóe môi hơi cong lên, nói:
“Mật, có phải em phát hiện ra chuyện gì lớn hay không, đang giấu anh sao? Hửm?”
Nhìn thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh* của anh, vẻ mặt anh như thể tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của mình, cơn ớn lạnh trong lòng Mật Mật lại bắt đầu trỗi dậy, cô theo trực giác lắc đầu phủ nhận,
(*) Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây trôi.
“Sao có thể chứ? Chẳng lẽ em là loại người có thể giấu giếm người khác sao? Ha ha, em có bất cứ bí mật gì, đều sẽ trực tiếp nói với anh.”
Nếu Lăng Nhiễm biết sự thật, chắc chắn anh sẽ đau khổ, cũng đau khổ giống như cô vậy.
Ý nghĩ này càn quét toàn bộ đại não của Mật Mật, cho nên mặc kệ Lăng Nhiễm có bao nhiêu nghi hoặc đi nữa, Mật Mật tin chắc rằng Lăng Nhiễm khẳng định không biết chuyện mình chính là anh trai ruột của cô.
Cô phải bảo vệ Lăng Nhiễm thật tốt, cô không thể để cho sự thật này huỷ hoại Lăng Nhiễm.
Cho nên Mật Mật kiên quyết phủ nhận cô có bất kỳ phát hiện lớn nào.
Cô muốn ngăn chặn mọi nghi ngờ của Lăng Nhiễm ngay từ trong gốc rễ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đôi mắt lạnh băng giấu dưới cặp kính của Lăng Nhiễm hiện lên ý cười, anh gật đầu, lịch sự tỏ vẻ đồng tình nói:
“Ồ, không có việc gì thì tốt, anh cũng chỉ hỏi chút thôi.”
Anh không truy cứu chuyện này nữa, không cần phải hỏi, bởi vì mặc kệ Mật Mật phát hiện cái gì, đối với anh đều không quan trọng.
Đối với tình trạng hiện tại cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì.
Vừa dứt lời, Lăng Nhiễm đã đặt tay còn lại lên đùi Mật Mật, ngón tay thon dài vuốt ve làn da non mềm trên đùi Mật Mật, anh thấp giọng hỏi:
“Bên trong còn đau không?”
Anh nói chính là chuyện trước đó trong phòng ở nhà cũ, bất chấp sự khô khốc của Mật Mật, vẫn mạnh mẽ làm Mật Mật.
Khi đó cô kêu đau, nhưng anh lại chỉ muốn chiếm hữu cô.