“Em không có, cái gì mà xin lỗi với một người, lại còn xin lỗi một người khác?”
Mật Mật phủ nhận, cô quay đầu nhìn về phía Lăng Nhiễm ở bên cạnh, phát hiện sườn mặt Lăng Nhiễm thực sự rất lạnh lùng, khác hẳn với trước đây, các đường nét trên khuôn mặt của anh hiện tại lạnh đến mức tỏa ra một chút nhuệ khí*.
(*) nhuệ khí: tinh thần hăng hái, mạnh mẽ, bất khuất khi chiến đấu.
Lăng Nhiễm tức giận.
Nhận ra được điểm này, Mật Mật cũng không dám quay đầu lại xem Cảnh Hoàn nữa, đến bây giờ, giữa hai chân cô còn hơi đau rát, đó là hậu quả sau khi bị Lăng Nhiễm đè ở trên tường nhà cũ, ngang ngược ép buộc.
Nếu Lăng Nhiễm lại tiếp tục tức giận như vậy, Mật Mật cũng không biết lát nữa anh sẽ tra tấn cô thành bộ dạng gì.
Vậy nên cô nhanh chóng thanh toán hóa đơn, vội vàng đi theo Lăng Nhiễm trở lại trên xe.
Cảnh Hoàn vẫn đi theo sau bọn họ, cậu ta si ngốc nhìn Mật Mật lên xe Lăng Nhiễm, vẫn luôn đứng ở cửa siêu thị không nhúc nhích.
Bộ dạng giống như hòn vọng phu này khiến cho Mật Mật thật đau đầu, cũng làm cho sắc mặt Lăng Nhiễm tái xanh.
“Em thật sự không có quan hệ gì với cậu ta, cậu ta, cậu ta chính là bạn học cấp 3 của em, Lăng Nhiễm...”
“Chỉ là bạn học cấp 3?”
Lăng Nhiễm xoay vô lăng, đôi mắt bên dưới cặp kính lộ ra một tia sắc bén, anh biết Cảnh Hoàn không chỉ là bạn học cấp ba của Mật Mật.
Tên Cảnh Hoàn này, từ lúc Mật Mật còn học nhà trẻ đã luôn quấn lấy Mật Mật chơi.
“Đúng vậy, cậu còn là bạn tiểu học, bạn cấp 2, tụi em còn học chung nhà trẻ, nhưng mà chuyện này cũng không có gì a, lúc học cấp 3 cậu ta từng nói thích em, nhưng mẹ cậu ta cảm thấy nhà em nghèo, sợ em dính lấy cậu ta, tìm cậu ta đòi tiền, nên dùng thủ đoạn rất cực đoan, hạ nhục em trước mặt cả lớp, tụi em còn không có bắt đầu đâu, sau khi em học lên điều dưỡng, có điện thoại rồi, em cũng không có cho cậu ta số điện thoại.”
Mật Mật vội giải thích, cô sợ Lăng Nhiễm hiểu lầm cô và Cảnh Hoàn có cái gì, vì thế nói hết tất cả ân oán của cô và Cảnh Hoàn cho anh nghe.
Sau đó, cô nhìn Lăng Nhiễm với vẻ mặt lo lắng, sợ Lăng Nhiễm không tin cô, vì loại chuyện này mà cãi nhau với cô.
Lăng Nhiễm lái xe, hai mắt vẫn luôn nhìn phía trước, sắc trời càng lúc càng tối, anh dừng xe ở bên ngoài nhà cũ của Mật Mật, sau đó, anh nghiêng người sang nhìn vẻ mặt đang thấp thỏm của Mật Mật.
Mật Mật đáng thương nhìn anh, “Em nói chính là thật sự.”
Lăng Nhiễm đột nhiên đưa tay ra, dọa cho Mật Mật giật cả mình, giây tiếp theo, Lăng Nhiễm cúi người, ngón tay thon dài đặt ở khóa dây an toàn bên cạnh Mật Mật, có tiếng “Lạch cạch” vang lên, dây an toàn trên người Mật Mật bị cởi bỏ.
Lăng Nhiễm ôm Mật Mật từ trên ghế lái phụ lên, trực tiếp đặt cô ngồi ở trên đùi anh.
Mật Mật tựa lưng vào vô lăng, cô sợ hãi nhìn Lăng Nhiễm,
“Em thật sự không có quan hệ gì với cậu ta.”
“Biết.”
Lăng Nhiễm nhẹ nhàng áp trán mình lên trán Mật Mật, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo sự dịu dàng đến kỳ lạ, rồi lại nói:
“Em sẽ không, cho dù em có, cuối cùng anh cũng sẽ đoạt em về, Mật, từ đầu đến cuối, em đều là của một mình anh.”
Cô sẽ không biết anh trèo đèo lội suối, vượt qua bao nhiêu núi non trùng điệp, khắc phục bao nhiêu vướng mắc và chướng ngại, mới có thể đứng ở trước mặt cô với bộ dạng như hôm nay, vậy nên cho dù Mật Mật và Cảnh Hoàn có cái gì, Lăng Nhiễm đều sẽ cướp Mật Mật trở về.
Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Trong lòng Mật Mật trở nên phức tạp, lông mi cô run lên, ngón tay gắt gao nắm chặt cổ áo Lăng Nhiễm, nhận thức về thân phận của Lăng Nhiễm ở trong lòng cô trở nên lộn xộn.
Rõ ràng là anh trai cô, nhưng lại cứ nói những lời âu yếm chỉ chồng mới có thể nói, cảm giác này thực sự quá tội lỗi.