CHÂM BIẾM - ĐẠI BAO TỬ

“A! Em không muốn, em không muốn, em sắp hỏng rồi, Lăng Nhiễm, em không muốn làm bây giờ.”

Mật Mật gấp đến mức sắp khóc, cô buộc phải uốn éo thân mình, duỗi tay bắt lấy chăn bông mềm mại, chiếc chăn mỏng manh bị cô vò nát, đầu gối Lăng Nhiễm đè lên giữa hai chân cô.

Anh cúi người xuống, trên khuôn mặt tuấn tú không che giấu được chút cuồng dã, khiến cho anh trông… có hơi giống kẻ biến thái.

Tay Lăng Nhiễm chống ở trên vai Mật Mật, buộc cô phải nằm ở trên giường đối mặt với anh, anh cúi người, từ trên cao nhìn xuống cô, sau đó mỉm cười, nói:

“Mật, gọi anh trai!”

“...”

Mật Mật thở gấp, hai vú phập phồng lên xuống theo hô hấp của cô, cô nhìn Lăng Nhiễm, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng của anh lại khiến cho cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô lắc đầu, hàm răng khẽ cắn môi dưới, chết cũng không chịu kêu Lăng Nhiễm như vậy.

Nhưng hôm nay dường như Lăng Nhiễm muốn chống lại Mật Mật, một bàn tay anh vẫn đè ở trên vai Mật Mật để cố định cơ thể Mật Mật, một ngón tay của tay còn lại khẽ chạm vào môi Mật Mật, xoa nắn môi cô, sau đó đi xuống, đầu ngón tay đi vào giữa hai vú đang phập phồng không yên, rồi lại từ từ trượt xuống, đầu ngón tay ấn bụng nhỏ cô, dịu dàng hỏi:

“Không gọi? Anh trai dạy em, gọi anh trai, anh, trai.”

Anh dạy cho Mật Mật từng chữ từng chữ với giọng điệu giống như đang dạy một đứa trẻ bi bô tập nói, anh không chút vội vàng, thậm chí còn cực kỳ kiên nhẫn, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên bụng nhỏ Mật Mật, thì thầm:

“Anh, trai ~ kêu một tiếng, kêu rồi, anh trai sẽ cho em ăn kẹo.”

Mật Mật đưa hai tay lên, che mặt mình lại, cô sắp bị Lăng Nhiễm tra tấn đến phát khóc, đúng vậy, cô đã khóc rồi.

Anh cũng không có đánh cô, cũng không có mắng cô, nhưng mà anh khiến cho cô bị áp lực tinh thần, điều này còn khiến cho cô khó chịu hơn là đánh cô mắng cô, giờ đây Mật Mật gần như bị cảm giác tội lỗi và xấu hổ bao vây.

Nhưng mà, Lăng Nhiễm còn đang chậm rãi ấn nhẹ bụng nhỏ cô, ấn xuống, buông ra, lại ấn xuống, buông ra... Đầu gối anh còn đặt ở giữa hai chân cô, âm hộ mẫn cảm bị chống cự mạnh mẽ như vậy liền khiến cho Mật Mật cảm nhận được một loại tiết tấu, tiết tấu khi chơi cô.

Dường như có nước từ dưới thân Mật Mật chảy ra, đầu gối Lăng Nhiễm lại giữ chặt người cô, cả bàn tay anh ấn ở trên bụng nhỏ Mật Mật, nhịp nhàng ấn vào dưới thân cô, thấy cô cắn chặt môi dưới của mình cũng không chịu mở miệng gọi anh.

Lăng Nhiễm buông lỏng đầu gối mình ra, giây tiếp theo, anh kéo quần lót bên trong váy của Mật Mật xuống, vén váy ngắn cô đang mặc trên người lên, lộ ra toàn bộ nửa thân dưới trắng nõn và đám lông mu đen nhánh thưa thớt ở dưới thân cô.

Anh cũng không làm gì cô, chỉ gập hai chân cô lại, đè hai đầu gối cô xuống, tạo thành hình chữ M, sau đó mạnh mẽ mở ra.

Anh quỳ gối bên mép giường, hai mắt nhìn chăm chú vào âm huyệt non mềm của cô.

Huyệt nhỏ hồng hồng đáng yêu bị bắt tách ra, mở ra một cái miệng nhỏ, dịch mật sền sệt, mát lạnh chảy ra từ lỗ nhỏ, bởi vì tầm mắt khiến cho người khác phải sởn tóc gáy của anh mà âm huyệt nhỏ khẩn trương muốn đóng chặt, nhưng bởi vì đùi Mật Mật bị bắt tách ra, cho nên dù cho có đóng thế nào cũng không khép lại được.

“Đừng nhìn, đừng nhìn.”

Mật Mật khóc lóc duỗi tay muốn che âm hộ của mình lại, thực cảm thấy rất xấu hổ, Lăng Nhiễm cứ nhìn chằm chằm nơi đó của cô, xem đến mức cô muốn khóc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi