CHẨM BIÊN - ĐẠI BAO TỬ

“Cậu có thể nghĩ như vậy thì mình yên tâm rồi, cậu nhìn cha mẹ mình hiện tại xem, còn không phải là sống rất lộn xộn sao? Cuộc sống vốn dĩ chính là được chăng hay chớ(*), Mật Mật, cậu phải cố gắng lên.”

(*) được chăng hay chớ: lối sống tạm bợ, cẩu thả

Khúc Linh khích lệ Mật Mật, cô siết chặt nắm tay, giơ lên với Mật Mật, sau đó ra vẻ thần bí nói với Mật Mật:

“Mình nói với cậu này, cậu có biết hai ngày trước ai gọi điện thoại cho mình không?”

“Ai?”

“Cảnh Hoàn, chính là Cảnh thiếu gia học chung nhà trẻ, tiểu học, cấp 2, cấp 3 với chúng ta đó, cậu ta gọi điện thoại cho mình, hỏi chuyện của cậu, mình không có nói với cậu ta là cậu đã kết hôn, sợ cậu ta sẽ gây chuyện ầm ĩ.”

Khúc Linh nằm trên chăn, nhìn Mật Mật với vẻ trêu chọc, còn nói thêm:

“Cậu ta hình như vẫn luôn không có cách nào quên được cậu, mình nói này, chuyện của hai người không phải qua rồi à?”

“Cái gì chứ? Đã sớm qua đi mấy trăm năm, hơn nữa, mình và cậu ta có thể có chuyện gì chứ?”

Mật Mật trợn mắt liếc Khúc Linh một cái, mặc dù tâm trạng vẫn rất tồi tệ nhưng không thể phủ nhận rằng khi một người gặp phải chuyện buồn trong cuộc sống mà tìm được một người bạn để tâm sự, tâm trạng của người đó sẽ tốt hơn rất nhiều.

Cô nghe Khúc Linh nói:

“Hồi năm cấp 3 đó, Cảnh thiếu gia theo đuổi cậu phô trương như vậy, cậu còn nói hai người các cậu không có chuyện gì, còn làm ầm ĩ đến mức mời phụ huynh, tuy rằng là cuối cùng cha mẹ cậu ta cũng rất quá đáng, nhưng mà Cảnh thiếu gia thích cậu nhiều năm như vậy, cậu thật sự chưa từng động tâm sao?”

Lời này làm cho suy nghĩ của Mật Mật nhất thời trở nên bế tắc, cô không có động tâm với Cảnh Hoàn sao? Cô cũng không biết, nhưng từ nhỏ cô chỉ toàn bị người khác từ chối, cho nên từ ngày đầu tiên Cảnh Hoàn bắt đầu phô trương theo đuổi cô, cô liền biết mình và Cảnh Hoàn không có khả năng.

Sau đó Mật Mật hít một hơi thật sâu, cô xoay người lại, nằm ở trên giường Khúc Linh, nói:

“Tình huống nhà mình như thế nào, kỳ thật các cậu đều biết, Cảnh Hoàn… Mình trước nay đều không có nghĩ tới sẽ ở bên cậu ta, lần sau nếu cậu ta lại gọi điện thoại cho cậu hỏi thăm tình huống của mình, cậu cứ nói thẳng với cậu ta là mình đã kết hôn, chuyện này không biết được từ miệng của cậu thì cũng biết được từ miệng của người khác thôi, không sao cả.”

“Được rồi, mình chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho Cảnh thiếu gia.”

Khúc Linh cũng nằm ở bên cạnh Mật Mật, cô ấy đá đá hai chân, sau đó úp mặt vào vai Mật Mật, cười nói:

“Vừa nãy cậu còn nói muốn ly hôn với chồng, mình nói này, nếu như cậu ly hôn với chồng thì không thử suy xét Cảnh thiếu gia sao? Cậu ta thích cậu nhiều năm như vậy.”

“Cảm ơn, mình không hầu hạ nổi cha mẹ cậu ta.”

Mật Mật giơ tay đẩy mặt Khúc Linh đang thò qua.

Vừa nhắc đến cha mẹ Cảnh Hoàn, bên tai cô liền vang lên giọng mẹ Cảnh Hoàn gọi cô từ trong phòng học ra ngoài, trước mặt của giáo viên và các bạn cùng lớp, bà ấy chửi ầm lên với cô, nói cô là hồ ly tinh, quyến rũ Cảnh Hoàn, muốn cho Cảnh Hoàn thay Mật Mật nuôi sống gia đình cô qua ngày.

Trước tiên không nói đến chuyện Mật Mật và Lăng Nhiễm không thể ly hôn, nhưng cho dù có thể, Mật Mật cũng không định kết thân với Cảnh Hoàn.

Huống chi ly hôn, Mật Mật chính là kết hôn lần hai, cha mẹ Cảnh Hoàn làm sao chịu để con trai cưng của mình ở bên một người kết hôn lần hai.

Hai người đang ở trên lầu trò chuyện trong phòng Khúc Linh, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng ô tô, chuông cửa vang lên, Cố Quân đi ra mở cửa, một lát sau, Cố Quân ở dưới lầu kêu lên:

“Mật Mật, Mật Mật, chồng con tới đón con về nhà ăn cơm này, Mật Mật?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi