CHẨM BIÊN - ĐẠI BAO TỬ

Tật xấu này của Mật Mật đã sớm bị Lăng Nhiễm phát hiện, nhưng anh không nói, chỉ đẩy xe mua sắm đi theo phía sau Mật Mật, để cô vắt óc suy nghĩ.

Anh thích dành thời gian quan sát Mật Mật, khi yêu đương, anh có thể thường xuyên quan sát Mật Mật như vậy cả ngày, giống như mãnh thú ngủ đông ở bên cạnh con mồi, anh cũng không vội ăn tươi nuốt sống cô, dù sao đời này của cô cũng trốn không thoát lòng bàn tay anh.

Mật Mật đang đứng trước kệ hàng so sánh giá hai loại nước tương thì chợt nghe có người gọi mình.

“Mật Mật?”

Mật Mật cầm nước tương trên tay, cô quay đầu nhìn lại thì thấy một chàng trai trẻ mặc áo thun, đầu đội mũ lưỡi trai, mái tóc ngắn được nhuộm vài sợi, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền.

Cô hơi kinh ngạc, “Cảnh Hoàn?”

Hiện tại đang là kỳ nghỉ hè, nghe nói Cảnh Hoàn cũng đi học đại học, cho nên hiện tại nghỉ hè về quê cũng rất bình thường.

Chỉ là Mật Mật không nghĩ tới, trước đó mới vừa nhắc đến Cảnh Hoàn ở nhà Khúc Linh, vừa quay lưng lại đã đụng phải cậu ta.

Cảnh Hoàn còn rất trẻ, cậu ta học cùng một lớp với Mật Mật và Khúc Linh từ nhỏ, hiện tại cũng chỉ mới 21 tuổi, toàn thân toát ra hơi thở thanh xuân của một chàng trai mới lớn.

Cảnh Hoàn bình tĩnh nhìn Mật Mật, rồi bước đến, hỏi:

“Sau khi lên đại học, mình vẫn luôn muốn tìm cậu, liên tục hỏi Khúc Linh số điện thoại cậu, nhưng mà cô ấy không chịu cho mình, Mật Mật, mình...”

Cậu ta còn chưa nói xong, Lăng Nhiễm đã tiến tới, đứng sát sau lưng Mật Mật, anh buông xe mua hàng trên tay xuống, rồi khoác tay lên vai Mật Mật, anh cúi đầu xuống, ánh mắt giấu dưới cặp kính chuyên chú nhìn Mật Mật,

“Bạn học em?”

Mặt Cảnh Hoàn lập tức cứng đờ, cậu ta ngơ ngác nhìn về phía Lăng Nhiễm giống như một kẻ không có đầu óc, hỏi Mật Mật,

“Đây là? Bạn trai cậu?”

“Chào cậu, tôi là chồng của Mật Mật.”

Lăng Nhiễm cong môi, đứng ở phía sau Mật Mật, ra vẻ lịch sự nhã nhặn, nhưng lại lạnh nhạt khách sáo, nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Hoàn như hồn bay phách lạc*, Lăng Nhiễm lại tàn nhẫn nói thêm một câu,

(*)hồn bay phách lạc: hoảng sợ, khiếp đảm đến mất cả hồn vía.

“Chính là cái loại đã được pháp luật công chứng qua.”

Cảnh Hoàn nhìn về phía Mật Mật, ánh mắt kia thật là một lời khó nói hết, nhưng Mật Mật lại nghiêng đầu nhìn sang Lăng Nhiễm.

Cô chắc chắn ở bên dưới vẻ ngoài lịch sự nhã nhặn này của Lăng Nhiễm, anh là đang tuyên bố chủ quyền của mình.

“Mật Mật, cậu không có nói với mình là cậu kết hôn.”

Sắc mặt Cảnh Hoàn rất không tốt, đôi mắt cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm Mật Mật, giống như đang chỉ trích một tra nữ** phản bội tình cảm, trong giọng nói còn có một chút ý tứ lên án.

(**) tra nữ: chỉ những cô gái thích bỡn cợt trong chuyện tình cảm.

Điều này khiến cho Mật Mật không biết trả lời như thế nào.

Sau đó Cảnh Hoàn lại hỏi:

“Chúng ta có thể nói chuyện không?”

Lúc này Mật Mật mới liếc mắt nhìn sang khuôn mặt Cảnh Hoàn, cô lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, nói xin lỗi với Cảnh Hoàn:

“Hôm nay chỉ sợ không được, hẹn hôm khác đi, tôi đã ra ngoài rất lâu rồi, mẹ tôi còn chờ tôi và Lăng Nhiễm mua đồ ăn về nhà nấu cơm, lần sau đi, Cảnh Hoàn, lần sau nha.”

Nói xong, Mật Mật đặt nước tương và điện thoại trên tay để vào trong xe mua hàng, thúc giục Lăng Nhiễm nhanh đi tính tiền.

Cô không muốn làm trò trước mặt Lăng Nhiễm, dây dưa không rõ với Cảnh Hoàn.

Lăng Nhiễm mím môi, khoác tay lên vai Mật Mật, nhìn Cảnh Hoàn thật sâu, sau đó xoay người, tay còn lại đẩy xe mua hàng, đi đến quầy thu ngân.

Cảnh Hoàn giống như hồn bay phách lạc mà nhấc chân đi theo sau lưng Mật Mật và Lăng Nhiễm, Mật Mật quay đầu lại, cô đang định nói chuyện với Cảnh Hoàn thì nghe được Lăng Nhiễm ở bên cạnh đè thấp thanh âm, lạnh lùng nói:

“Chuyện tình cảm đừng có dây dưa không dứt, em là người đã kết hôn, nếu đã xin lỗi với một người, chẳng lẽ còn phải xin lỗi một người khác?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi