CHẨM BIÊN - ĐẠI BAO TỬ

“Mẹ ~~!”

Mật Mật túm chặt cánh tay Trang Liễu, ôm bà ấy không chịu buông tay, trông giống như đứa con gái nhỏ bị Trang Liễu bắt được bím tóc, làm nũng ở trước mặt bà ấy.

Dáng vẻ này làm cho Trang Liễu thở phào nhẹ nhõm, cũng làm cho khoé miệng Lăng Nhiễm đang dựa vào ngoài cửa nhìn hơi cong lên, anh nghiêng người về phía trước, đi vào phòng ngủ, ngồi xuống sau lưng Mật Mật, vươn bàn tay to lớn ấm áp đặt ở trên vai Mật Mật.

Cơ thể Mật Mật rõ ràng là bị chấn động, sau đó trở nên cứng nhắc.

Nhưng mà, dưới ánh nhìn chăm chú của Trang Liễu, cô cũng không dám ném tay Lăng Nhiễm ra.

“Trước khi đi hưởng tuần trăng mật, chúng ta đi thăm mộ ba đi.”

Lăng Nhiễm nói xong, hơi dùng sức nắm bả vai mảnh khảnh của Mật Mật, đôi mắt anh xuyên qua cặp kính lạnh băng nhìn về phía Trang Liễu ngồi ở đối diện.

Trang Liễu vui vẻ gật đầu nói với Lăng Nhiễm:

“Đúng đấy, đúng đấy, lúc trước vẫn luôn vội vàng, cũng chưa kịp giới thiệu con cho ba của Mật Mật, đúng là nên đi thăm...”

Nhìn dáng vẻ Lăng Nhiễm ôm lấy Mật Mật từ phía sau, Trang Liễu cười đứng dậy, nói với đôi vợ chồng son:

“Ây da mẹ quên chưa nấu cơm nữa, hai đứa các con có chuyện gì thì đóng cửa lại nói chuyện đi, mẹ đi nấu cơm.”

Trang Liễu nói xong thì tâm tình thoải mái đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa phòng ngủ thay cho đôi vợ chồng mới cưới, Mật Mật và Lăng Nhiễm.

Bà ấy cảm thấy chuyện này cũng không lớn, trước đây tính tình Mật Mật không có thay đổi thất thường như vậy nhưng ở bên Lăng Nhiễm hai tháng, gần như là bị Lăng Nhiễm cưng chiều ở trong lòng bàn tay, dần dần cũng sinh ra một chút bệnh kiêu căng.

Cho dù là vợ chồng son cãi nhau thì bọn họ cũng có thể tự giải quyết.

Cửa phòng ngủ cứ như vậy chậm rãi bị đóng lại trong sự tươi cười sung sướng của Trang Liễu, cánh cửa vừa đóng lại, Mật Mật vội vàng giãy ra khỏi vòng tay Lăng Nhiễm.

Người đàn ông ngồi ở phía sau kéo người cô lại, anh xoay người, đè ở trên người Mật Mật, sau đó cúi đầu nhìn cô, hỏi:

“Mật, đang tức giận chuyện gì? Thật sự là bởi vì nhớ ba? Nói cho chồng nghe nào.”

Mật Mật lại rơi nước mắt, cô nằm ở trên giường êm ái mềm mại, nhìn người đàn ông đẹp trai gần trong gang tấc, nước mắt cứ như vậy chảy xuống hai bên thái dương.

Một người đàn ông tốt như vậy, sao lại là anh trai của cô chứ?

“Không nói?”

Lăng Nhiễm khẽ nheo đôi mắt hẹp dài của mình, anh nâng ngón tay thon dài lên, tháo mắt kính trên mặt mình xuống, cúi đầu cẩn thận nhìn xem biểu cảm trên mặt Mật Mật, một lọn tóc ngắn rơi xuống che mất trán anh, khiến cho gương mặt vốn dĩ thanh tú văn nhã trở nên cực kỳ dịu dàng.

Không biết có phải ảo giác của Mật Mật hay không, cô cứ cảm thấy có một sự tàn nhẫn ẩn chứa bên trong sự dịu dàng này của Lăng Nhiễm.

Cô hít sâu một hơi, nghiêng đầu, dời tầm mắt đi nơi khác, bởi vì cô sợ nhìn Lăng Nhiễm quá lâu sẽ bị anh nhìn ra nội tâm của cô.

Nhưng mà trong lúc Mật Mật tránh đi ánh mắt chăm chú của Lăng Nhiễm, cái cổ trắng tuyết mịn màng của cô, cứ như vậy rơi vào tầm mắt Lăng Nhiễm.

Lăng Nhiễm cúi đầu, khẽ cắn một ngụm lên cổ Mật Mật, hai tay vuốt ve eo Mật Mật, mập mờ hỏi:

“Không nói cũng được, Mật Nhi quá rảnh rỗi nên mới thích suy nghĩ lung tung, có phải hay không? Hửm?”

“Đừng, em không muốn, Lăng Nhiễm đừng...”

Ngay khi môi Lăng Nhiễm rơi ở trên cổ Mật Mật, cô liền bắt đầu đẩy Lăng Nhiễm ra, nhưng mà tay Lăng Nhiễm rất không an phận, từ vạt áo trên eo cô, trực tiếp chui vào quần áo ở nhà mỏng manh của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi