CHĂM CHỈ HỌC TẬP, NGÀY NGÀY YÊU ĐƯƠNG



Có câu nói trên tư tưởng thì to lớn, trên hành động thì nhỏ xíu, chỉ đúng bạn học Quan Tri Chi là người như vậy. Trong miệng cô la hét “Thật sự rất muốn yêu đương,” trên thực tế lại chẳng có hành động gì cả, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Mấy bạn cùng phòng cảm thấy bị lừa gạt – Trước kia lúc Dương Dung Dung truyền đạt kinh nghiệm yêu đương của cô ấy, cô lại vui sướng nhất, nói gì mà trung học phải yêu đương thôi chứ nếu không già rồi sẽ rất hoài niệm hối hận chuyện không yêu.

Kết quả thì sao? Tên lường gạt!

Tối hôm nay, sau khi quản lý ký túc kiểm tra phòng xong, các bạn cùng phòng nhắc lại chuyện cũ.

“Quan Tri Chi, chẳng phải cậu nói muốn yêu đương sao? Mình giới thiệu cho cậu một người nhé.” Dương Dung Dung mở miệng đầu tiên.

Chi Chi rất tò mò, “Ai vậy?”

Dương Dung Dung nói ra tên, là một nam sinh rất thanh tú trong lớp bọn họ, thành tích học tập cũng không tệ lắm (Vào trọng điểm, đây là học sinh môn đăng hộ đối), là bạn thân của Trương Lâm bạn trai cô ấy.

“Trương Lâm nói cậu ấy rất để ý cậu, khen ngợi cậu rất nhiều lần.” Kể từ khi Dương Dung Dung yêu, vừa có chút kiêu ngạo đắc ý, lại có chút hồi hộp, sợ các giáo viên điều tra ra, hận không thể có thêm nhiều cặp đôi khác, ‘Pháp luật không đổ lỗi cho công chúng,’ nên vô cùng nhiệt tình làm mối, “Cậu cảm thấy thế nào? Có muốn thử một chút không?”

(Pháp luật không đổ lỗi cho công chúng có nghĩa là dù một hành vi nào đó cần phải bị pháp luật trừng trị nhưng nếu nhiều người cùng thực hiện thì không dễ bị trừng phạt.)

Chi Chi tắt đèn pin cầm tay, suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không có cảm giác.”

“Thử một chút xem sao.” Xét thấy Quan Tri Chi là người duy nhất tỏ vẻ hứng thú với yêu đương, tất cả mọi người rất mong đợi biểu hiện của cô, xúi giục nói: “Tình cảm cũng phải chung đụng mới có.”

“Thôi dẹp đi các cậu. Không có lửa là không có lửa, kể cả chung đụng thì cũng không ra cái gì cả.” Chi Chi nói tình ý sâu xa, “Cảm động không phải yêu, cũng đừng ham người khác tốt với cậu, vô dụng thôi, đàn ông thay lòng nhanh lắm.”

Các bạn cùng phòng: “…… Nói hay thật, giống như cậu từng yêu ấy.”

Chi Chi đưa ra câu nói vàng vạn năng: “Sau này các cậu sẽ hiểu.”

“Stop đê…..” Trên giường truyền tới mấy tiếng khinh thường.

Lại có người hỏi: “Vậy cậu cứ nói đi, thích mẫu người như thế nào, bọn mình giới thiệu cho cậu.”

“Đầu tiên phải cao, không thể xấu quá, nếu không đau mắt. Sau đó là phải thích sạch sẽ, ranh giới cuối cùng là một ngày đánh răng hai lần, rửa mặt hai lần, thay giặt quần áo lót và tất hàng ngày.”

Hai yêu cầu này rất lương tâm, mọi người bày tỏ tiếp nhận: “Còn nữa không?”

“Đương nhiên là có, vừa rồi là nói ranh giới cuối cùng.” Chi Chi hắng giọng nói tiếp: “Mình thích dáng người đẹp, mặt thì trời sinh không thể yêu cầu quá đáng, cân đối là được, nhưng dáng người không đẹp thì nhìn là thấy không biết cách giữ dáng.”

Dương Dung Dung không nhịn được chen miệng hỏi: “Như thế nào được xem là dáng người đẹp? Có cơ bắp?”

“Mặc quần áo thì lộ vẻ gầy, cởi quần áo thì có thịt.” Chi Chi mở điện thoại ra: “Mình gửi cho các cậu bức ảnh mình quý vô cùng.”

Cô ấn vào nhóm bạn trong ký túc xá của mình, lén gửi hình ảnh người mẫu nam, nửa thân trên trần cơ bắp rắn chắc, nhưng thân hình gầy gò, còn cơ bụng tám múi và cơ ngực hoàn mỹ!

Tiểu nữ sinh mười sáu mười bảy tuổi đang chỉ dừng lại ở giai đoạn xem mặt, nhất thời không cách nào tiếp nhận thẩm mỹ của bà cô già, toàn bộ im bặt.

Chi Chi tiếp tục nói: “Mình cũng thích người có chỉ số thông minh cao, IQ cao là một kiểu hấp dẫn, thậm chí phản xã hội, mình không thích yếu ớt, không thích hầu hạ đại gia.”

Mấy nữ sinh kiên cường quên mất lời nói lúc trước, bắt được ý này hỏi tới: “Vậy cậu cảm thấy lớp trưởng thế nào?”

“Gia Minh à? Không được.” Chi Chi trầm xuống, nửa thật nửa giả nói: “Anh ấy là người có tương lai, không cần phải lãng phí thời gian vào những chuyện như vậy.”

“Chẳng phải cậu nói không yêu đương sẽ hối hận sao?” Bạn học nhanh mồm nhanh miệng phản bác.

“So với tương lai, chút hối hận này hoàn toàn chỉ như râu ria.” Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm quạt gió xoay xoay trên nóc nhà ký túc xá, “Các cậu sờ lương tâm nói xem, quen bạn trai, có phải muốn anh ấy cưng chiều mình đúng không? Có phải không vui thì không muốn làm nữa đúng không? Bạn gái của anh ấy… Phải là người có thể giúp đỡ anh ấy chứ không phải cản trở anh.”

Cô hiểu Trang Gia Minh. Nếu như cậu có bạn gái, nhất định sẽ chăm sóc cô ấy, quan tâm cô ấy, chiều chuộng cô ấy, nhưng thời gian của cậu rất quý báu, học sinh xuất thân gia đình bần hàn muốn đi tới tầng lớp cao hơn, cần phải bỏ ra nỗ lực nhiều hơn học sinh gia đình có tiền.

Cậu giậm chân tại chỗ thì quá đáng tiếc, nhất định phải vật lộn đọ sức bật khỏi xuất thân mới không thẹn với thiên phú của mình. Cho nên, yêu đối với cậu mà nói, tệ hơn lợi, bây giờ cậu không thích hợp yêu đương, nên chăm chỉ học hành.

“Đợi sau khi anh ấy vào trường học tốt nhất, sẽ có bạn gái giỏi nhất.”

Chi Chi rất ghen tỵ với vợ chưa cưới sau này của cậu, nhưng cũng rất rõ ràng, hôn nhân là lối đi tốt nhất lên vị trí cao hơn, địa vị cô gái kia tài phú, sẽ theo chân giúp cậu đứng vững trong tầng lớp mới. Càng không cần phải nói bản thân cô ta cũng rất xuất sắc, hoàn toàn ứng đôi với cậu.

Đây là cuộc hôn nhân hoàn mỹ, đây mới là tình yêu mà Trang Gia Minh cần.

Đáng tiếc, các cô gái trẻ tuổi không cách nào lĩnh hội tâm tình của cô, chỉ cảm thấy cô như gà mẹ bảo vệ con trai, ngoài bá đạo ra còn có chút nịnh bợ. Mấy cô không thể nào đồng cảm, thậm chí ghét: “Này Quan Tri Chi, nếu Trang Gia Minh thích người khác, cậu tính chia rẻ bọn họ sao?”

“Sao có thể chứ.” Chi Chi lấy lại tinh thần, cười ha ha, “Nhìn mình là người xấu xa như vậy sao?”

Mọi người vừa muốn trả lời, một ngọn đèn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, giáo viên kiểm tra phòng ngủ gõ tay lên song sắt, lạnh lùng hỏi: “Nói chuyện gì đó? Còn chưa ngủ à? Mười giờ rưỡi rồi!”

“Thưa cô em bị chuột rút, cũng nên đi ngủ rồi.” Chi Chi trợn mắt nói dối, sau đó vô cùng bình tĩnh nằm xuống.

Nhưng phòng ký túc xá của bọn cô vẫn bị trừ điểm vì nói chuyện sau khi tắt đèn.

Ngày hôm sau, Trang Gia Minh tìm cô tính sổ.

“Quan Tri Chi, 303 06 chẳng phải là em à? Đêm hôm qua em lại nói chuyện sau khi tắt đèn?” Cậu lật sổ bảng điểm, lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh mai.

Chi Chi giả vờ mất trí nhớ, khiếp sợ hỏi: “Có chuyện như vậy à? Em không nhớ. Chắc nói mớ rồi.”

Trang Gia Minh: “……”

Cô cười hì hì không nói lời nào.

Nhưng đến buổi chiều, Trang Gia Minh nghe được chân tướng, chuyện trừ điểm từ đầu đến cuối trong đêm hôm qua từ Hàn Tông, mà Hàn Tông lại biết được thông qua Dương Dung Dung bạn gái của Trương Lâm.

Cậu vô cùng…. Khiếp sợ.

Thành thật mà nói, cậu tính toán đối với tương lai xa nhất đó chính là thi đại học nào, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sau đó, nhưng cô lại nói rất chắc chắc cậu là “Người có tương lai,” cũng không đi sâu tính toán chuyện yêu đương với bạn gái gì đó…. Cậu không nghĩ tới.

Nhưng cô thế mà nghĩ thay cậu nhiều như vậy, xa như vậy, hoàn toàn không giống như một tiểu nữ sinh.

Cậu kinh ngạc và cảm động, muốn hỏi tại sao cô nghĩ như vậy, lại có chút ngượng ngùng, rối rắm hơn nửa ngày, vẫn không dám hỏi ra miệng, chỉ tồn tại trong suy nghĩ trong lòng.

Mà những điều này, Chi Chi không biết gì cả.

Mấy bạn cùng phòng nghe tiêu chuẩn yêu của cô, cảm thấy thẩm mỹ của cô không phải là tương đối “Sắc,” thì chính là giải trí cho mọi người, cho nên mặc kệ cô, bỏ qua đề tài đáp cầu dắt mối.

Vừa lúc, trung tuần tháng năm chính là kỳ thi giữa kỳ rồi.

Vì phải phân khoa văn lý trước cuối kỳ, nên dùng lời cô Lâm nói thì, đây chính là lúc “Các em nên suy nghĩ tham khảo văn lý.”

Lý tưởng rất tốt đẹp, nhưng đối với hầu hết mọi người mà nói, hứng thú không phải quan trọng nhất, mà điểm môn nào cao hơn, có lợi cho đại học hơn, chuyên ngành tốt hơn, thì đó là lựa chọn hàng đầu.

Dĩ nhiên, điều này không bao gồm Trang Gia Minh.

Cô Lâm gọi cậu từ lớp tự học lên văn phòng, vẻ mặt dịu dàng nói: “Chưa tới hai tháng nữa là phải phân khoa rồi, em là lớp trưởng, cũng là người có thành tích tốt nhất trường chúng ta, cô muốn hỏi em một chút, em nghĩ như thế nào?”

Trang Gia Minh do dự, thành thật nói: “Em còn chưa suy nghĩ kỹ ạ.”

“Ngồi xuống đi.” Cô Lâm không thất vọng, ngược lại chỉ cái ghế trước mặt bảo cậu ngồi, lại lấy mấy viên socola trong ngăn kéo đưa cho cậu, chậm rãi nói: “Với thành tích của em, dù học văn hay học lý cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng khoa văn lý này lại liên quan tới đại học chuyên ngành của em, em cảm thấy hứng thú với trường học nào không?”

Cậu ngại ngùng nói: “Em muốn thi trường khá một chút.”

“Đó chính là quan hệ ngoại giao Thanh Bắc.” Cô Lâm chợt hiểu, cười nói: “Em tiếp tục giữ vững thành tích hiện giờ thì không phải là không thể được, nhưng chuyên môn từng trường khác nhau, các chuyên ngành chủ chốt cũng khác. Em lấy Thanh Bắc làm ví dụ, khoa học tự nhiên trường Thanh Hoa rất tốt, Đại Bắc thì nghiêng về khoa học xã hội một chút, mấy môn phụ cũng rất nổi tiếng.”

Trang Gia Minh cúi đầu không nói gì.

Cô Lâm thả nhanh giọng: “Gia Minh, cô biết em là đứa trẻ chín chắn, cho nên mới nói nhiều với em một chút. Thi đậu một trường tốt, học một chuyên ngành tốt, cũng không phải là điểm cuối trong cuộc sống của em, nhưng có thể sẽ quyết định phương hướng tương lai của em…..”

Bà nói gần mười lăm phút, thấy Trang Gia Minh vẫn chưa suy nghĩ xong, vội nói: “Em về suy nghĩ cho thật kỹ, bàn bạc với người trong nhà một chút, đừng nóng vội, cứ từ từ suy nghĩ.”

“Cảm ơn cô ạ.” Cậu cúi đầu một cái rồi lui ra khỏi phòng làm việc.

Thi giữa kỳ coi như là thi học kỳ, tất cả các bảng thông báo trên tường trong lớp đều được dán giấy trắng, sách vở của mọi người cũng cất vào hộc bàn hoặc trong tủ phía cuối lớp học, không cho phép để bừa bãi bất cứ vật gì.

Phòng học thì không sắp xếp xáo trộn lại, nhưng trước khi thi mỗi môn, giáo viên giám thị sẽ ngẫu nhiên đổi tổ một lần, sắp xếp lộn xộn, miệng nói: “Chuyện gian dối, lừa gạt không phải chúng tôi làm, là chính các em làm, thi tốt hay tệ cũng chả liên quan gì tới chúng tôi, mọi người tự nguyện tự giác là tốt nhất, đừng tự tìm chết, ha ha.”

Phía dưới yên tĩnh như gà.

-Cũng không phải là kính sợ mà là thói quen.

Chi Chi rút bút ra, bình tĩnh ghi tên mình.

Bắt đầu thi.

Thi đã xong.

Một tuần sau có thành tích, cô Lâm tuyên bố mời họp phụ huynh, “Thứ sáu tuần sau họp phụ huynh, hai giờ chiều đến bốn giờ chiều, lần này nói về chuyện phân khoa, rất quan trọng. Không có lý do đặc biệt thì nhất định phải có một người tới.”

“Thưa cô, cái gì gọi là lý do đặc biệt ạ?” Người nhiều chuyện chen miệng.

Cô Lâm lạnh lùng nói: “Nếu em không học, nghỉ học thì có thể không tới.”

Đến lượt đám học sinh nhất thời im lặng.

Chi Chi và Trang Gia Minh về nhà đưa giấy thông báo. Nhà họ Quan đơn giản, lúc nào cũng là mẹ Quan đại diện tham gia họp phụ huynh cho con gái, ngược là nhà họ Trang có chút khó khăn. Trang Minh Huy không dám xác định ngày đó có thể đến đúng giờ hay không.

“Ba nhất định sẽ đi, cụ thể mấy giờ thì khó mà nói trước.” Ông thật lòng nói với con trai, “Có thể con phải chờ ba.”

Trang Gia Minh rất bình tĩnh: “Ba không đến cũng không sao, con có thể về cùng Chi Chi.”

“Ba nhất định sẽ đến, con yên tâm.” Trang Minh Huy cẩn thận hứa hẹn, nhưng đối với chuyện phân khoa viết trên giấy thông báo, trong lòng không hiểu đầu đuôi ngọn ngành gì, thử thăm dò hỏi: “Khoa văn hay khoa lý, con nghĩ xong chưa?”

Trang Gia Minh hỏi ngược lại: “Ba, ba cảm thấy thế nào?”

Trang Minh Huy cười: “Con ba thông minh như vậy, học cái nào cũng được,ba không có ý kiến gì.”

Trang Gia Minh biết rõ lời này của ba là lời chân tâm thật ý, ông không phải là người ép buộc con trai phải tiếp nhận suy nghĩ của mình. Nhưng trong lòng cậu vô cùng hoang mang, như vậy ngược lại khiến cậu rối rắm không thôi.

Suy nghĩ hết lần này tới lần khác, cậu đi hỏi Chi Chi: “Em cảm thấy anh thích hợp học khoa gì?”

Chi Chi rất kỳ quái: “Anh nghiêng về khoa nào?”

“Anh cảm thấy khoa nào cũng được.” Cậu thành thật nói, “Muốn nghe thử ý kiến của em.”

Đây đối với Chi Chi mà nói thật đúng là không khó trả lời: “Vậy anh học khoa học tự nhiên đi. Học Thanh Hoa, sau đó ra nước ngoài, khá hơn một chút thì trường Princeton, Viện công nghệ California, Viện công nghệ Massachusetts, thấp hơn một chút thì có Viện công nghệ Georgia, mười năm sau, trí tuệ nhân tạo gì đó sẽ rất hot, anh cố gắng một chút, trở nên giàu có cưới vợ bạch phú mỹ là ổn.”

(Bạch phú mỹ là để chỉ những cô gái đẹp, giàu và có làn da trắng bóc)

Cô vỗ vai cậu, vạn phần chân thành nịnh nọt: “Giàu có rồi, đừng quên nhau! Em chả xin gì cao sang, nếu kết hôn ở nước ngoài thì bao vé máy bay và khách sạn là được.”

Trang Gia Minh: “… Sao em không sắp xếp anh sinh mấy đứa con luôn đi?”

“Không nên được voi đòi tiên.” Chi Chi oán giận đáp lại: “Cũng không phải từ trong bụng em bò ra, em nào biết.”

Cái gì cái gì! Trái tim cậu hoảng hốt, sắc mặt không thể kiềm chế được đỏ lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi