CHÂM PHONG ĐỐI QUYẾT

Sau khi ở chung ba ngày, Cố Thanh Bùi rốt cục xác định mục đích chủ yếu chuyến đi này của Vương Tấn, hẳn chính là tới khuyên hắn chuyển nơi công tác.

Hắn dùng hết thời gian một ngày suy xét chuyện này.

Đến công ty Vương Tấn có đủ loại ưu đãi, bất quá có một phiền toái không thể tránh né, chính là sự yêu thích của Vương Tấn đối với hắn. Hai người hồi lâu mới gặp một lần, Vương Tấn đã muốn ân cần như vậy, nếu thật sự ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hắn mỗi ngày chỉ ứng phó Vương Tấn cũng phải mất không ít thời gian.

Tuy rằng cũng không đến mức khó xử đến thế, nhưng nghĩ đến chung quy vẫn có điểm phiền lòng.

Bất quá tất cả sự tình đều là như vậy, có được cũng phải có mất, trên đời không có chuyện gì có thể khiến người hoàn toàn hài lòng, hắn chỉ cần cân nhắc lợi hại, ích lợi lớn hơn hại rất nhiều, vậy cũng đáng để thử một lần.

Lá thư tuyển nhiệm Vương Tấn đưa cho hắn, chính là một lợi ích cực đại, chỉ trên phương diện lương bổng, đã phi thường khả quan. Huống chi Vương Tấn hứa hẹn sau khi nhậm chức tròn một năm sẽ được chia hoa hồng cùng cổ phần công ty, lại thêm hắn có thể tiếp xúc với những dự án lợi ích khổng lồ cùng những người thuộc tầng lớp cao. Những tài sản vô hình cũng như hữu hình đó, đều giống như phát ra lời mời với Cố Thanh Bùi, chỉ cần gật đầu, sự nghiệp của hắn sẽ đạt được một bước nhảy vọt.

Điều này đối với hắn hiện tại mà nói, cơ hồ chính là một cọng rơm cứu mạng.

Nếu hắn không lấy một tư thái hoàn mỹ khiến người đỏ mắt một lần nữa trở lại thương giới, thì ấn tượng cuối cùng của mọi người đối với hắn, sẽ đều là chuyện đồng tính luyến ái ngu xuẩn vì bị lưu truyền ảnh giường chiếu mà bị bức ép từ chức rời khỏi công ty của Nguyên Lập Giang, sau đó không sống nổi tại Bắc Kinh nữa đành phải chạy về quê nhà, kế tiếp liền trở thành trò cười cho mọi người. Nhưng, nếu hắn lấy thân phận trợ thủ của Vương Tấn bình thản ung dung trở về, nhiều nhất cũng chỉ bị người vỗ vai chế giễu một câu "Cố tổng thật phong lưu biết bao".

Hiện thực chính là khốn kiếp như vậy.

Một lên như diều gặp gió, một thì sa xuống địa ngục, tưởng tượng đến hai tình cảnh hoàn toàn bất đồng này, Cố Thanh Bùi càng thêm phát hiện bản thân nhìn qua cơ hồ là không có lựa chọn.

Hiện tại ngoại trừ Vương Tấn, sẽ không có người nào cho hắn cơ hội như vậy.

Mà nếu hắn không có cơ hội này, hắn sẽ rơi vào một mối khủng hoảng lớn nhất trong cuộc đời mỗi người, hắn không biết bản thân phải chịu đựng bao nhiêu, đặc biệt là, hắn không biết cha mẹ vì hắn sẽ phải chịu đựng bao nhiêu.

Chẳng trách Vương Tấn đã đự tính trước, hơn nữa một chút cũng không sốt ruột dây dưa như vậy với hắn, bởi vì Vương Tấn sớm đã nhìn thấu suốt tình cảnh của hắn.

Cố Thanh Bùi cảm thán tâm cơ sâu xa của Vương Tấn, đồng thời cũng vì tình cảnh của bản thân mà cảm thấy dị thường nặng nề.

Hắn mấy ngày nay vẫn một mực trốn tránh, không muốn suy nghĩ, không muốn nghĩ đến những tấm ảnh kia, không muốn nghĩ đến phản ứng của những người khác, cũng không nguyện ý suy nghĩ đến hậu quả, bởi vì hắn sợ hãi. Nhưng sự xuất hiện của Vương Tấn, bức ép hắn quay về hiện thực, hắn rốt cục cũng tĩnh tâm lại để phân tích khốn cảnh của bản thân, lúc này mới phát hiện, ảnh hưởng tạo thành từ sự kiện này đối với hắn, chỉ sợ còn muốn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng.

Chỉ cần cẩn thận phân tích, hắn cũng đủ rút ra kết luận, hắn cơ hồ đã không còn đường lui.

Hoặc là tiếp nhận chức vụ Vương Tấn cấp cho hắn, hoặc là giống một con tang gia khuyển ảo não chạy về quê nhà.

Cố Thanh Bùi hắn cả đời tâm cao khí ngạo, chưa từng thua người, bảo hắn sau này phải tiếp nhận thế nào đây?

Chính là, nếu hắn thật sự đến công ty của Vương Tấn, Nguyên Dương kia......

Nguyên Dương nhất định sẽ giận đến phát điên.

Đến tận giờ này khi nhớ tới Nguyên Dương, tâm hắn vẫn co rút từng trận đau đớn.

Hắn thích Nguyên Dương, hắn thật không ngờ bản thân đến từng này tuổi rồi, còn có thể có sự yêu mến thuần túy như vậy. Hắn thuần túy thích con người Nguyên Dương, không hàm chứa bất cứ điều kiện nào khác, điều này khiến cho chính hắn cũng kinh ngạc không thôi.

Nhưng hắn cũng hận Nguyên Dương.

Ngay tại thời điểm hắn nghĩ muốn buông tay, không đếm xỉa đến thành quả phấn đấu mười mấy năm của bản thân, cùng Nguyên Dương bắt đầu lại một lần nữa, Nguyên Dương lại dùng thứ khó chấp nhận nhất, cho hắn một trận phủ đầu đau đớn.

Ngay tại thời điểm hắn buông ký kết trong lòng xuống, vi phạm cả nguyên tắc xử sự của bản thân, hạ quyết tâm lớn đến vậy muốn cùng Nguyên Dương bước tiếp, hắn lại phải nếm trả tư vị nhục nhã đến cùng cực.

Hắn thật sự không thể tha thứ.

Cố Thanh Bùi chỉ cần nghĩ đến Nguyên Dương, thì ngay cả đầu óc cũng nhức nhối. Hắn ngã sấp trên giường, đem mặt thật sâu chôn trong chăn. Tư vị khắc khoải này thật sự không cách nào thốt lên lời, hắn chỉ có thể lặng yên không tiếng động đương đầu từng lần một.

Cửa phòng bị gõ vang, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Cố Thanh Bùi lau mặt, đứng dậy mở cửa cho Vương Tấn.

Trong tay Vương Tấn bưng một chiếc khay, bên trên là mấy món Pasta hải sản phong phú.

"Cậu cả chiều không ra khỏi phòng, đói bụng rồi phải không."

"Anh Vương, kêu khách sạn đưa lên là được rồi mà."

"Không sao, dù sao tôi cũng rảnh rang."

Cố Thanh Bùi kéo bàn ra, ngồi xếp bằng trên ghế, hắn quả thật đói bụng, chẳng buồn bận tâm hình tượng liền bắt đầu ăn.

Vương Tấn mỉm cười nhìn hắn.

Sau khi Cố Thanh Bùi ăn xong, Vương Tấn nói: "Tôi lát nữa phải bay một chuyến sang Đức, tham gia một cái vụ đàm phán rất quan trọng, có lẽ phải hai ba ngày sau mới trở về, cậu sẽ chờ tôi chứ?"

Cố Thanh Bùi âm thầm nhẹ nhàng thở ra trong lòng, hắn không có trả lời thẳng, "Tôi cũng chưa có kế hoạch kết thúc kỳ nghỉ."

Vương Tấn cười nói: "Chờ đến khi tôi trở lại, cậu có thể cho tôi đáp án được không? Tôi có một dự án hiện tại khuyết thiếu người lãnh đạo, cậu là người thích hợp nhất."

Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Đợi đến lúc anh quay về, tôi sẽ có đáp án."

Vương Tấn vỗ vỗ bờ vai hắn, "Được, tôi vạn phần chờ mong." Anh đứng dậy, "Ban ngày đừng có ở lỳ trong phòng điều hòa, ra phụ cận dạo chút đi, sắc mặt cậu thật sự không tốt lắm đâu."

Cố Thanh Bùi không kiềm được sờ sờ mặt mình.

Vương Tấn cười nói: "Dẫu vậy vẫn rất tuấn tú."

Cố Thanh Bùi cũng cười cười.

Vương Tấn nói lời từ biệt với hắn, xoay người đi ra ngoài.

Cố Thanh Bùi từ sau lưng gọi anh lại, "Anh Vương."

Vương Tấn quay đầu lại.

Cố Thanh Bùi chân thành nói: "Anh Vương, cho dù thế nào, tôi cũng phi thường cảm kích anh."

Sau khi sự việc phát sinh, Vương Tấn là người duy nhất nguyện ý trợ giúp hắn, Nguyên Dương tuy rằng cũng nguyện ý, nhưng lại không có năng lực, thật bi ai biết bao.

Vương Tấn hôn gió với hắn, cười bước đi.

Vương Tấn đi rồi, Cố Thanh Bùi ngồi thẳng trước máy tính hồi lâu, rốt cục mở ra, hơn nữa còn kiểm tra hòm thư của mình. Quả nhiên, bên trong có vài email bằng hữu gửi tới hỏi, có người hỏi ẩn ý, có người lại hỏi trắng ra. Nhưng đại bộ phận bên trong đều là Nguyên Dương gửi tới, trực tiếp dùng tiêu đề ngắn gọn hỏi hắn ở nơi nào, hôm nay làm cái gì, khi nào thì trở về.

Cố Thanh Bùi trân trân nhìn hai chữ Nguyên Dương này thật lâu, mới động chuột, đem tất cả email chưa đọc xóa sạch.

Sau đó hắn cầm lấy di động, suy nghĩ  nửa ngày, vẫn là quăng di động vào trong va ly hành lý. Tưởng tượng đến sau khi khởi động máy sẽ nhận được bao nhiêu thông báo cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn, hắn liền cảm thấy tâm lực hốc hác.

Thình lình, điện thoại bàn trong phòng hắn vang lên.

Cố Thanh Bùi giật mình, đến bên giường tiếp điện thoại.

Hắn còn chưa kịp nói chuyện, bên kia đã muốn truyền đến giọng nói hắn quá sức quen thuộc.

"Cố Thanh Bùi."

Cố Thanh Bùi sửng sốt, "Nguyên Dương?" Y làm thế nào gọi được đến tận đây vậy? Bất quá ngẫm lại Vương Tấn cũng có thể tìm tới nơi này, Nguyên Dương gọi điện được đến đây cũng không có gì kỳ quái.

Chính là khẩu khí của Nguyên Dương rất kỳ quái.

Thanh âm của Nguyên Dương, giống như truyền đến từ vực sâu u ám nhất, lạnh giá đến da đầu phát run, "Ông ở cùng với Vương Tấn."

Đây không phải nghi vấn, mà là chất vấn.

Cố Thanh Bùi thoáng trầm mặc, "Làm sao cậu biết?"

"Tôi làm sao biết ư?" Nguyên Dương cơ hồ là phát ra một tiếng cười lạnh từ kẽ răng, "Tôi vốn không nên biết phải không? Đáng tiếc, hắn đem ảnh chụp hai người gửi đến di động của tôi, chỉ mong sao cho tôi sớm biết. Ông không giải thích sao?"

Trái tim Cố Thanh Bùi trầm xuống, "Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu." Nói xong liền muốn cúp điện thoại.

"Cố Thanh Bùi!" Nguyên Dương tại đầu kia rống lớn một tiếng, "Ông nghe đây, ông muốn giày vò tôi thế nào tôi cũng không hé răng, những điều tôi nợ ông tôi vẫn chưa trả hết. Nhưng mà, nếu ông dám phản bội tôi, tôi sẽ khiến ông hối hận vì đã dám để ý đến kẻ khác."

Cố Thanh Bùi rầm một tiếng cúp điện thoại. Hắn cứng ngắc nhìn trần nhà, thở gấp hai lần thật sâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi