CHÁN ĐỜI SỐNG LẠI

Vĩnh An co cụm người ngồi cạnh giường bệnh của ma quân hàng giờ đồng hồ. Cậu như con thú nhỏ trọng thương, bơ vơ, lạc lõng… Ký ức đau thương hóa thành ngọn lửa thiêu rụi lớp giấy gói mỏng manh. Vĩnh An buộc phải nhớ lại Vĩnh An của trước đây.

Một thằng nhỏ ra đời với van tim khuyết tật bẩm sinh. Chưa kịp biết nói đã phải lên bàn mổ. Van tim nhân tạo không thể lớn theo con người, nên vài năm, cậu lên bàn mổ một lần. Số tiền dành dụm trong nhà chạy theo những ca phẫu thuật tốn kém, theo những toa thuốc và những lần tái khám suốt đời.

Tuổi thơ của Vĩnh An trôi qua sau song cửa sổ nhìn bạn bè vui đùa ngoài sân. Những trò đánh trận, đá bóng... trở nên quá sức đối với một thằng bé sống nhờ van nhân tạo. Lâu dần, cậu lựa chọn vùi đầu vào những trang sách để quên đi thiệt thòi của bản thân.

Một mẹ, một con tất tưởi nuôi nhau. Ca phẫu thuật đến hẹn lại lên, tiền trong nhà không có, hẹn lần hẹn lượt, cái khó bó cái khôn. Đến khi đủ tiền thì lại quá muộn, suy tim độ IV. Bác sĩ lắc đầu thông báo: "Phải thay tim mới có cơ hội sống!"

Thay tim…

Tiền đâu?

Tim đâu?

Mười hai tuổi, những đứa trẻ khác vô tư nghĩ về tương lai rực rỡ.

Mười hai tuổi, cậu biết mình là gánh nặng.

Sống hay chết?

Ai sống ai chết?

Mẹ cậu quyết định, bà chọn hy sinh!

Vĩnh An tỉnh lại trong phòng hồi sức với trái tim của mẹ phập phồng trong lồng ngực. Bà để lại cho cậu một lá thư mong con trai dũng cảm bước tiếp quãng đường còn lại, một tài khoản ngân hàng với con số lên đến hàng trăm triệu.

Để tránh cho cháu trai bị sang chấn tâm lý, cậu ruột lấy lý do chị gái bị tai nạn giao thông dẫn đến chết não, số tiền trong tài khoản là của những người nhận tạng quyên góp. Rồi người đàn ông ấy tặc lưỡi kết luận: "Âu cũng là số phận."

Cậu cầm lá thư viết tay hai mắt đỏ hoe. Mẹ có khả năng dự đoán được tương lai từ khi nào? Và số tiền ấy là do quyên góp hay do bán tạng mà có?

Cả một đời người phụ nữ ấy dạy con không nên nói dối. Đến cuối cùng lại phải dùng lời nói dối vụng về để che giấu sự thật tàn nhẫn.

Mỗi lần cởi áo nhìn vết sẹo chạy dài trên lồng ngực, là mỗi lần cậu bị nỗi đau dằn vặt. Mỗi lần nghe tim mình đập thình thịch, là mỗi lần cậu rơi vào khủng hoảng. Chương trình trị liệu tâm lý không có kết quả. Đứa trẻ bơ vơ lựa chọn cái chết để kết thúc những tháng ngày tự giày vò bản thân. Cậu bước lên tầng thứ hai mươi, lao mình xuống… Và đến thế giới này.

Một thằng bé yếu đuối bệnh tật buộc phải đầu hàng số phận. Một Cao nhân trẻ tuổi tài năng vẫn không thể thoát khỏi nó. Người đáng chết lẽ ra phải là cậu. Tại sao hết lần này đến lần khác đều có người đóng vai hình nhân thế mạng?

Mẹ và anh, hai người có hiểu được cảm giác của người ở lại? Số phận của mình sao người khác lại thích chọn thay?

Vĩnh An áp tai vào lồng ngực của anh. Mùi hương quen thuộc thoang thoảng quanh mũi. Đôi mắt nhắm hờ lắng nghe từng nhịp đập. "Dạ Ca... Liệu tim anh có nhói đau như tim tôi bây giờ?"
Sáng sớm ngày hôm sau.

"Meo… meo… meo…"

Mèo Mun biến mất hơn tuần bỗng nhiên xuất hiện. Nó đứng bên bệ cửa sổ chờ đợi, đôi mắt to tròn nghiêng đầu nhìn cậu chủ.

Ánh mắt Quân Minh lập tức tóe lửa, nhào lại giết chết con vật đáng ghét.

Gần như đồng thời cậu cũng bay đến, đưa tay cản lại luồng linh lực giết chóc:

- Nó chỉ là một con vật bị người ta lợi dụng.

Hắn túm cổ cậu bóp mạnh:

- Vậy thì mày thế mạng cho nó.

Nhật Quang nổi cơn tam bành hất văng hai người ra khỏi nhau.

- Mày có thôi ngay không? Quân thượng vẫn chưa chết.

- Ừ, chưa chết. - Hắn gầm gừ, tay thì đưa lên vỗ vai đồng đội. - Chỉ là ngủ vĩnh viễn. Tao thích cách tư duy tích cực của mày.

Sau đó đá thúng đụng niêu bỏ ra ngoài.

Mèo Mun thoát chết trong gang tấc nhảy lên vai liếm mặt cậu chủ như muốn nói lời cảm ơn. Vĩnh An uể oải bắt nó xuống:

- Đi đi, tao với mày không có duyên.

Nó kêu "meo, meo, meo" lắc đầu từ chối. Và dưới ánh mắt khó hiểu của cậu chủ, nó mọc ra móng vuốt cong vòng sắc bén, để lên hai chiếc sừng nhu nhú trên đầu, cắt mạnh. Sừng rơi xuống, một chút máu cũng không có, giống người ta cắt móng tay móng chân.

- Mày muốn làm gì? - Cậu hỏi.

Mun dùng chân trước đẩy hai cái sừng đến trước mặt Vĩnh An. Tiếp đó nhảy lên giường, đặt chân lên miệng ma quân.

Cậu nghi ngờ hỏi nó:

- Mày muốn tao cho anh ta ăn cái sừng?

"Meo…"

Đến lúc này, Nhật Quang cũng bị hành động lạ của nó gây chú ý, y nói:

- Có bệnh phải vái tứ phương. Cậu đi hỏi Trúc Khuê xem thế nào.

Vĩnh An tỉnh ra, một con mèo nhỏ còn biết tìm cách chạy chữa, thế mà bản thân chỉ biết ôm anh than thân trách phận. Cậu từ từ bình tĩnh trở lại, hỏi thăm tình hình rồi mới tính tiếp:

- Tại sao chúng ta lại ở đây?

Nhật Quang nhìn cậu, ánh mắt cố ra vẻ bình thường, nhưng giọng nói rất khiên cưỡng:

- Quân thượng bị thương quá nặng. Trúc Khuê là y tu giỏi nhất hiện nay, và rất nặng tình với quân thượng. Mặt khác, trận chiến quá mức ồn ào, đạo tu đã đánh hơi được gì đó nên cho quân lùng sục khắp nơi. Ẩn náu tạm thời trong này là lựa chọn khả dĩ nhất. Chị ta sẽ không hại quân thượng.

Vĩnh An gật đầu, cố giữ cho mình bình tĩnh. Anh đang nằm đây, nếu cậu không chống thì ai chống? Ánh mắt bỗng chốc điềm tĩnh đến mức kỳ quái:

- Tôi đã hiểu.

Sau đó mang theo một bụng nghi hoặc đi tìm chủ nhà. Mấy cái này như móng tay con người, thật sự rất khó thuyết phục bản thân là nó có tác dụng gì đó. Cho dù là vậy, nhưng, biết đâu...

Cùng lúc đó, Trúc Khuê ngồi bên chiếc bàn nhỏ cạnh ao sen. Trên tay cầm cuốn sách, ánh mắt nhìn về nơi xa xôi, tâm hồn thả trôi mãi tận phương nào. Vị khách trẻ tuổi đã đi đến sát bên mà cô vẫn không hay biết.

- Tôi có chuyện muốn hỏi.

Chủ nhà giật mình sau đó cười gượng:

- Hả? À, cậu ngồi đi.

Vĩnh An ngồi xuống, lặng lẽ nhìn mỹ nhân trước mặt, ánh mắt bồn chồn lo lắng.

- Cậu muốn hỏi gì? - Chủ nhà cũng chú ý quan sát chàng trai chiếm trọn tim anh, để xem người này có gì đặc biệt.

Vĩnh An đưa ra một đôi sừng nhỏ:

- Chị xem sừng lân miêu có tác dụng gì không?

Trúc Khuê để cuốn sách xuống bàn săm soi vật nhỏ:

- Lân miêu chỉ ăn linh quả, sừng của nó chính là linh khí thuần khiết cô đặc mà thành. Nhưng có tác dụng gì hay không thì chẳng ai biết. Vì nó quá hiếm, những y tu hiện tại không có nguyên liệu để nghiên cứu.

Giọng cậu như lạc đi. - Chị thử tìm hiểu kỹ xem sao. Tại sao nó lại đưa tôi thứ này.

- Nó tự đưa cho cậu? - Trúc Khuê nghi ngờ.

- Ừ, nó tự cắt xuống.

- Để tôi xem lại những cuốn sách về dược liệu cổ xưa xem sao. Nhưng nếu chữa được, tôi có một điều kiện.

- Điều kiện gì? - Vĩnh An bỗng có linh cảm chẳng lành, nhịp tim bắt đầu đập nhanh.

Trúc Khuê thản nhiên nhìn vị khách trẻ tuổi, giọng nói mềm mại nhưng ngữ điệu lại quyết liệt:

- Tránh mặt Lệ Thiên mãi mãi.

Không khí hoà hoãn giả tạo lập tức bị đánh sập. Đôi bên lạnh lẽo nhìn nhau, không ai nói gì, căng thẳng y như hai gái lấy một chồng. Vĩnh An cố gắng kiềm chế cơn giận. Quan hệ giữa bọn họ là gì, đi hay ở, cũng chưa đến lượt người ngoài mang ra để đặt điều kiện. Nếu là trước kia, chủ nhà nhất định sẽ ăn quả đắng.

Nhưng mà… cơ hội sống sót của anh thì sao?

Cậu chua chát nhận ra, ở trong hiểm cảnh, chữ "nhưng" thậm chí còn đau hơn trăm ngàn nhát dao chí mạng. Vị khách nghe xong ngồi bất động như pho tượng, ánh mắt trong suốt giờ đây nhuốm vẻ u sầu. Lát sau, giọng nói khô khốc vang lên:

- Được!

Trúc Khuê tỏ vẻ hài lòng, hỏi thêm một câu:

- Ngay cả khi tôi chỉ cứu được phần xác, cậu vẫn đồng ý?

Cậu mất hết kiên nhẫn:

- Chị đừng nói những điều thừa thãi.

Giờ đây Trúc Khuê đã hiểu bản thân thua chàng thanh niên này điều gì. Khi trẻ con sinh ra đời, chúng luôn nắm lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay. Cho nên, "giữ chặt" là bản năng, "buông bỏ" mới cần phải học.

Thế nhưng… Buông cũng có năm bảy đường buông.

Buông vì đau quá, là tự mình cứu mình.

Buông, để rồi một mình gánh lấy thương nhớ, đó là vì người, là sự hy sinh tuyệt đối.

Cô "buông" vì mình.

Còn cậu, cậu "buông" vì anh.

Tính ra, cô chỉ là vạt nắng bên thềm, cậu mới là mặt trời lấp lánh.

Trúc Khuê tự mỉa chính mình, hóa ra, anh nói đúng, cô yêu mình nhiều hơn. Sau khi đã nghĩ thông suốt, chủ nhà nói với khách:

- Rất dứt khoát, cậu đi theo tôi.

Hai người men theo cây cầu gỗ bắc ngang qua hồ sen đến một thư viện nhỏ. Chủ nhà lại dẫn cậu ra khu vực phía sau, bên trong có rất nhiều sách ghi chép bằng tay, niên đại ước chừng ngàn năm về trước.

- Đây là những phương thuốc cổ xưa tôi sưu tập trong nhiều năm. Có những cuốn còn chưa đọc đến. Chúng ta thử tìm xem sao, nếu như trong này không có thì tính cách khác.

Vĩnh An nhìn những cuốn sách phủ bụi thời gian mà lòng nặng trĩu, đưa tay lấy cuốn gần nhất bắt đầu tìm kiếm. Trúc Khuê ngồi ở phía đối diện. Hai người không ai nói với ai tiếng nào, không khí yên lặng đến mức người ta có thể nghe được nhịp thở, tiếng lật sách loẹt xoẹt trở thành âm thanh chói tai.

Bên ngoài, trời hết mưa rồi lại nắng, ngày này qua ngày nọ, chồng sách vơi dần theo thời gian, phương thuốc chứa sừng lân miêu thì vẫn chẳng thấy tăm hơi.

Đến ngày thứ năm, Vĩnh An vô tình tìm thấy một cuốn sách nhỏ cỡ lòng bàn tay. Bên trong chỉ toàn là hình vẽ nguệch ngoạc và ghi chú lộn xộn. Cậu nhìn vào vốn chẳng hiểu trong đó nói gì, thế nhưng vẫn nhận ra một hình vẽ rất giống mèo Mun. Hai mắt lập tức sáng rỡ chạy qua đưa cho chủ nhà.

Trúc Khuê cẩn thận đọc kỹ rồi trả lời:

- Có hy vọng. Những vị thuốc phụ trợ tuy hiếm nhưng kho thuốc của Lục gia chắc chắn có một ít. Để tôi qua bên đó một chuyến.

- Cảm ơn chị đã giúp. Tiện đây nhờ chị chăm sóc cho Dạ Ca ít hôm. Tôi có việc cần ra ngoài.

Vị khách vừa nói vừa cúi người chào, sau đó quay lưng bước đi. Phương thuốc hồi phục linh căn có chút manh mối, tiếp theo cần phải kiếm cho được phương pháp chữa trị hồn phách. Vĩnh An gắn Hàn Phong lên vai bay vút lên cao, đã đến lúc đi gặp kẻ khó ưa kia rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi