CHÁN ĐỜI

Ngô Dục đi rồi sao? Nghiêm Húc Minh thật sự không nghĩ tới.

Thế nhưng có lẽ cậu sẽ không đi quá xa. Nghiêm Húc Minh không nhìn thấy Ngốc Ngốc Thú, hỏi khách trọ, cậu ta nói Ngô Dục mang đi rồi. Thú cưng không thể sử dụng phương tiện giao thông công cộng, gửi vận chuyển, Ngô Dục sẽ không nỡ. Ngốc Ngốc Thú đối với hoàn cảnh yêu cầu rất hà khắc, gần như mỗi ngày đều phải cho ăn, thay nước. Nghiêm Húc Minh cảm thấy cậu vẫn đang ở gần đây.

Nhưng cái này cũng không khiến phạm vi thu hẹp lại bao nhiêu, thành phố lớn như vậy, muốn ẩn nấp thật sự rất đơn giản.

Liên tục nhiều ngày, sau khi tan làm, anh lái xe đi lung tung khắp nơi, hy vọng người trẻ tuổi bất ngờ xuất hiện trước mặt.

Có một lần đi qua ga tàu điện ngầm, dường như anh nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của Ngô Dục. Cao gầy, tóc xoăn búi lại thành búi sau gáy lộ ra cái cổ tuyệt đẹp, hai tay đặt trong túi áo măng tô, theo dòng người ùn ùn đi xuống cầu thang, phóng khoáng mà lạnh lùng.

Nghiêm Húc Minh lập tức nhảy xuống xe đuổi theo, thế nhưng bóng dáng kia như ảo giác mà biến mất. Đường đi dưới lòng đất được hộp đèn quảng cáo hai bên rọi sáng, anh đứng ở giao lộ, nhìn quanh bốn phía, mọi người rất vội vã, tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ.

Lại đến Tết, Nghiêm Húc Minh ăn cơm đoàn viên với cha mẹ xong, không ở lại qua đêm, trở về nhà mình.

Có lẽ bởi vì có tuổi rồi, trình độ thưởng thức không theo kịp thời đại, chương trình năm sau càng vô vị hơn năm trước, anh chỉ xem một lúc.

Tắt TV, gian phòng yên tĩnh khiến người ta khó có thể chịu đựng. Nghiêm Húc Minh ngồi trên sô pha, xem lại tin nhắn Ngô Dục gửi cho anh. Anh xem vô số lần, gần như đã thuộc lòng. Lúc đầu là khép nép van xin anh trở về, nói mình đau lòng cỡ nào, sau đó lại biến thành lên án. Nhưng cho dù mắng anh, cũng mắng rất nghẹn khuất, không thoải mái chút nào, từ ngữ ác độc nhiều như vậy, cậu lặp đi lặp lại chỉ là người xấu, kẻ lừa đảo... Nhẹ nhàng như thế, dường như lo sợ nếu mắng tàn nhẫn thêm, sẽ chọc cho Nghiêm Húc Minh tức giận.

Ngô Dục thật sự rất yêu anh, cho dù bị tổn thương, vẫn cứ dịu dàng che chở anh.

Bức họa mang về từ nhà người trẻ tuổi được treo trên tường, đối diện sô pha, Nghiêm Húc Minh ngước mắt lên là có thể nhìn thấy. Nhớ lại buổi tối hôm họ chia tay, anh hết sức hối hận, nhìn một chút, hình ảnh phóng to ra vô hạn, ý thức dường như sa vào đó.

Bên dưới mây đen có một bóng đen, gần như hòa vào bóng tối, cứ như vân chìm trên vải vóc, chỉ có nhìn thật kĩ mới có thể nhìn ra đường viền trập trùng. Nghiêm Húc Minh bắt đầu cho rằng đó là dãy lầu tiểu khu, thế nhưng đường nét dãy lầu sẽ sắc bén hơn, không lượn sóng như vậy.

Hình dạng này, anh luôn cảm thấy trông rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi.

...Là núi!

Nghiêm Húc Minh bỗng nhiên nghĩ đến. Năm ngoái bọn họ dự định đi leo núi, lúc xem hướng dẫn đã từng xem qua một bức ảnh giống vậy, chính là dãy núi ẩn hiện trập trùng như thế.

Có phải Ngô Dục đến nơi đó không?

Nơi đó cách đây không xa, đi cao tốc chỉ cần hai, ba tiếng, thuê xe không tốn bao nhiêu tiền, Ngô Dục hoàn toàn có thể mang theo Ngốc Ngốc Thú. Nghiêm Húc Minh càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể. Anh cầm điện thoại lên, xem lại tin nhắn của cậu từ đầu, tin cuối cùng gửi vào tối Nguyên Đán, khác hẳn những tin nhắn tràng giang đại hải trước đây, rất ngắn gọn.

"Tạm biệt, thầy Nghiêm, em sẽ không làm phiền anh nữa."

Anh đột nhiên thất kinh, Ngô Dục lên núi, cậu sẽ không phải...?

Không, không, không... Tuyệt đối không được!

Nghiêm Húc Minh không ngồi yên được nữa, lái xe suốt đêm, dọc đường nơm nớp lo sợ, cầu khẩn chính mình đoán sai.

Rạng sáng, anh đến dưới chân núi. Lấy ảnh Ngô Dục ra, đến các khách sạn gần đó dò hỏi, tất cả các khách sạn đều nói chưa từng gặp. Tìm được đến núi, trời đã sáng rõ. Đang nghỉ Tết, ở đó có không ít khách du lịch, đều đi theo đoàn, chỉ có anh là lẻ loi.

Xe không thể vào khu tham quan, phải dừng ở chân núi. Cáp treo không hoạt động từ đêm qua, Nghiêm Húc Minh từng bước từng bước trèo lên, sức cùng lực kiệt.

Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc. Ngô Dục vẽ núi vào tranh nghĩa là cậu nhất định sẽ tới sao? Coi như tới, cũng sẽ không thường ở khu tham quan, nhất định là giải sầu xong liền trở về ngay. Tình huống càng có khả năng hơn chính là, cậu thuê một căn phòng khác, tìm được công việc khác, bắt đầu cuộc sống không liên quan gì đến Nghiêm Húc Minh.

Bọn họ thật sự bỏ lỡ nhau rồi.

Nghiêm Húc Minh mua nước cùng bánh mì, ngồi xuống ghế dài khu nghỉ chân. Tuy đói bụng, thế nhưng anh không có khẩu vị gì, ăn một chút đã không thể nuốt nổi. Mí mắt bắt đầu đánh nhau, anh tựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, anh bị lay tỉnh.

"Đừng ngủ ở đây, coi chừng cảm mạo."

Là dì lao công của khu du lịch.

"Cảm ơn." Nghiêm Húc Minh lau mặt, quả thật cảm thấy nghẹt mũi.

"Bánh mì còn ăn không?"

Có lẽ là sợ anh vứt rác lung tung.

Nghiêm Húc Minh đã ăn hết một nửa, gói lại đưa cho bà.

"Chị gái, xin hỏi cô có từng gặp người này không?" Anh gọi đối phương lại, không hy vọng gì mà hỏi.

Nhân viên vệ sinh liếc màn hình một chút, nhìn anh, ánh mắt trở nên quái lạ, "Cậu ta không phải ở ngay bên ngoài sao?"

Nghiêm Húc Minh hoài nghi thính giác của mình.

"Đó không phải là cậu ta sao?" Nhân viên vệ sinh dẫn anh ra khỏi khu nghỉ chân, chỉ về phía mép quảng trường.

Trên núi thời tiết khó đoán, sáng sớm còn mây che sương phủ, đến trưa lại là trời quang mây tạnh, chờ đôi mắt thích ứng với ánh sáng, Nghiêm Húc Minh nhìn thấy một người ngồi cạnh lan can, ôm sổ ký họa vẽ vẽ, du khách tụm năm tụm ba vây quanh cậu, cách xa như vậy, dáng vẻ trông không rõ lắm.

Đó là cậu sao?

Nghiêm Húc Minh đến cảm ơn cũng quên, vội vã chạy tới. Càng đến gần lại càng xác định, đó là Ngô Dục.

Người trẻ tuổi đặt một sạp hàng bên lan can, vẽ chân dung kiêm bán quà lưu niệm tự làm, gồm bưu thiếp, quạt gì đó... Chắc chắn đến quần áo cậu cũng không mang theo, mượn đạo bào mặc lên người, tóc vấn lên, giữa cảnh thiên nhiên trùng điệp, thật sự có mấy phần tiên phong đạo cốt.

Vốn loại sạp hàng thế này sẽ không đặc biệt đông khách, có lẽ bởi vì cậu đẹp trai nên khiến mọi người vây xem. Một nữ khách hàng xinh đẹp ngồi đối diện cậu, Ngô Dục cầm bút chì phác họa đường nét, thái độ rất tập trung, cẩn thận tỉ mỉ.

Cậu vẫn ở trên núi, vì vậy mà dưới núi không ai từng gặp cậu. Lúc nãy Nghiêm Húc Minh tới quá sớm, cậu vẫn chưa dọn hàng.

Anh tìm người trẻ tuổi khổ cực như vậy, lúc thật sự nhìn thấy đối phương, lại cảm thấy chùn bước. Vạn nhất Ngô Dục căn bản chỉ muốn quên đi anh nhanh một chút thì làm thế nào?

Nghiêm Húc Minh chần chừ, mãi đến tận lúc Ngô Dục vẽ xong, đứng dậy đưa bức tranh cho khách hàng. Anh không trốn kịp, hai người rốt cuộc đối mặt nhau.

Trong nháy mắt nhìn thấy anh, người trẻ tuổi như thấy quỷ, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, tay run lên không cầm chắc, tiền khách hàng đưa rơi xuống đất. Nghiêm Húc Minh định tiến lên giúp cậu, cậu vội cúi người xuống, nhặt tiền, không nói một lời, cũng không nhìn anh, chỉ là khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.

Lập tức lại có khách hàng mới tới. Nghiêm Húc Minh không muốn làm phiền cậu, trước mặt nhiều người ngoài như vậy cũng không tiện nói cái gì, đành lui lại, chờ ở một bên,

Cả ngày, anh đều không tìm được cơ hội thích hợp nói chuyện với người trẻ tuổi. Buổi chiều trời lại âm u, có vẻ sắp mưa, Ngô Dục thu sạp sớm. Nghiêm Húc Minh đi tới bên cạnh cậu, muốn giúp cậu thu dọn hàng. Người trẻ tuổi ngăn anh, dùng dây thừng buộc tất cả lại, một mạch vác lên vai, vội vàng rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi