CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1029

Vô duyên vô cớ là không thể đuổi việc một người cấp bậc quản lý, nhưng nếu người quản lý đó mạo phạm anh thì sao?

Vậy nên anh che giấu thân phận, không có nói ngay mình là giám đốc thương mại, cho tới lúc này mới để lộ thân phận!

Bạch Ngọc hoàn hồn, đôi mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất, hét xé lên: “Tôi không tin, đàn ông như anh không thể là giám đốc thương mại!”

Tiêu Đào trực tiếp sa sầm mặt mày, ngay cả cô ta cũng không dám mạo phạm anh Vương, một quản lý cỏn con sao dám?

Cô ta nhanh chóng đi tới trước mặt Bạch Ngọc, tát mạnh một cái vào mặt của cô ta: “Dám bất kính với anh Vương, tôi thấy cô là chán sống rồi!”

“Thư ký Tiêu?!”

Bạch Ngọc bị cái tát này làm cho chảy máu ở khóe miệng, nhưng nhìn thấy người đó là Tiêu Đao thư ký của phòng tổng giám đốc, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Ngay cả thư ký của chủ tịch cũng đích thân ra mặt rồi, chứng tỏ đã được xác thực, người đàn ông cô ta luôn mỉa mai, luôn xem thường đó là giám đốc thương mại, cấp trên của cô ta!

Nghĩ tới đây, da đầu của cô ta tê dại, hận không thể tát mình hai cái thật mạnh, sớm biết anh là giám đốc thương mại thì cô ta không nói rồi.

Sớm biết giám đốc thương mại quen biết với Lý Mộng Đình, cô ta đã không làm khó Lý Mộng Đình.

Nhưng mọi thứ chỉ là sáo rỗng.

“Anh, anh Vương… lãnh đạo…”

Cô ta nặn ra nụ cười khó coi hơn khóc, nhìn Vương Nhất cầu xin: “Vừa rồi là hiểu lầm, hiểu lầm…”

“Ổ, hiểu lầm.”

Vương Nhất ngộ ra, cười trào phúng với cô ta: “Cô vừa rồi nói, văn kiện tôi sửa là rác rưởi? Hay là vị trí phó tổng giám đốc này cho cô làm?”

“Là bản mẫu tiêu chuẩn, tiêu chuẩn…”

Bạch Ngọc sắp bị dọa khóc rồi, liên tục sửa lời.

“Cô vừa rồi, tát cô ấy, còn uy hiếp cô ấy quỳ xuống xin lỗi?”

Vương Nhất vẫn cười lạnh nhạt, chỉ vào Lý Mộng Đình nói.

Bụp—

Bạch Ngọc quỳ sụp xuống ở trước mặt Vương Nhất, cúi sâu đầu.

Lần này, cô ta cuối cùng cũng bị dọa khóc rồi, âm thanh run rẩy.

“Lãnh đạo, tôi sai rồi, cầu xin anh, tha cho tôi!”

Một màn này kí.ch thích sâu sắc cho tất cả nhân viên của bộ phận, tim bọn họ đập thình thịch, giống như muốn nhảy vọt cổ họng.

Quản lý Bạch Ngọc vênh váo vậy mà quỳ giống như chó ở trước mặt Vương Nhất, cầu xin sự tha thứ của anh, tam quan của bọn họ cũng sụp xuống theo, tan tành.

Đặc biệt là mấy tay sai của Bạch Ngọc, càng bị dọa sợ không dám nói một câu.

Nơi có người thì có chuyện, nơi có chuyện thì có đấu đá, ỷ lớn hiếp nhỏ, là thói hư tật xấu của con người — Bọn họ không làm sai, chỉ là nịnh nọt mà thôi, chỉ có điều đã chọc phải người mạnh hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi