CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

Chương 108

“Anh lấy được quyền phổ Bôn Lôi từ đâu?” Vương Nhất chợt cất tiếng hỏi.

Diệp Kình Hiên ngẩn người, hắn ta mừng húm: “Tôi mua quyền phổ Bôn Lôi này từ chợ đen hồi năm ngoái đấy.”

“Chợ đen à…”

Nghe thấy thế, Vương Nhất cũng gật gật đầu, Võ Si sẽ không để một thứ quan trọng như quyền phổ trôi nổi bên ngoài, chỉ có một khả năng duy nhất mà thôi, đó là đám đệ tử.

Nhưng đám đệ tử cũng không phải là đồ ngốc, làm sao có thể ngốc đến mức mang bán quyền phổ kia chứ, đương nhiên đây là chỉ là lớp vỏ bề ngoài, dùng để thu hút người mua.

Anh cũng không vạch trần, chỉ nói: “Sau này có chỗ nào trong quyền phổ Bôn Lôi mà không hiểu thì cứ đến tìm tôi.”

Ấn tượng của anh về Diệp Kình Hiên không tệ, chỉ dạy cho anh ta một chút cũng được.

“Thật sao?!”

Diệp Kình Hiên vô cùng vui vẻ, thậm chí anh ta còn cảm thấy không tin nổi vào tai mình: “Tôi thật sự có thể học hỏi từ anh sao?”

Vương Nhất đáp lại một cách hờ hững: “Nhưng mà anh phải phân biệt rõ chuyện nên hợp tác với ai, không nên hợp tác với ai, ngoài ra, khó khăn lắm mới lăn lộn được đến bước này, đến lúc tẩy trắng rồi đó.”

“Vâng! Tôi sẽ cắt đứt quan hệ làm ăn với nhà họ Bạch và nhà họ Kim nay!”

Làm sao Diệp Kình Hiên không nhận ra ý nhắc nhở của Vương Nhất kia chứ, anh ta vô cùng kích động, tỏ rõ lập trường ngay.

“Ừ, thôi anh đi trước đi.”

Vương Nhất phất phất tay, kêu Diệp Kình Hiên rời khỏi nơi này rồi mới gọi với về phía cầu trượt: “Tử Lam, đi thôi con, chúng ta đi tìm mẹ.”

“Con qua liền!”

Vương Tử Lam đáp lại rồi nhanh chóng trượt xuống, chạy đến bên cạnh Vương Nhất, nắm tay anh rồi nói: “Ba ơi, con muốn chơi cưỡi ngựa.”

Vương Nhất ngẩn người: “Ai là ngựa?”

Vương Tử Lam chỉ vào đầu của Vương Nhất.

Thế là Vương Nhất phá ra cười lớn: “Rồi, ba là ngựa, cưỡi ngựa thôi nào.”

Vương Nhất vừa cười vừa bế Vương Tử Lam lên, để cô bé cưỡi trên cổ của mình, ba con họ quay người bước đi dưới ánh mặt trời.

Diệp Kình Hiên và đám đàn em của anh ta khó lòng tưởng tượng ra nổi cảnh này, một người hết sức rành rẽ về Bôn Lôi quyền mà lại là nô lệ của con gái.

Không biết vì sao Diệp Kình Hiên chợt hâm mộ cuộc sống của Vương Nhất, thế là anh ta không khỏi cao giọng gọi: “Tiền bối.”

Vương Nhất dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Kình Hiên.

Diệp Kình Hiên lớn tiếng hỏi: “Không biết tiền bối tên gì?”

Vương Nhất cười cười: “Tôi tên là Vương Nhất.”

“Vương Nhất? Sao cái tên này quen thế nhỉ?” Diệp Kình Hiên nhíu mày, anh ta lẩm bẩm trong miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi