CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1103

Anh ta nói xong thì bắt đầu cười lớn.

Anh ta nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Đồng Yên Nhiên, không ngờ có cảm giác vui vẻ vì báo được thù.

Bây giờ anh ta đã bị nhà họ Hạ và nhà họ Lục vứt bỏ, cũng hoàn toàn đánh mất khả năng cạnh tranh làm gia chủ, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ, đó là trả thù.

Thứ mà anh ta không có được, Đồng Yên Nhiên cũng đừng mong có được.

“Sáu mươi tỷ.”

Vào lúc Sử Kiến đang cười như điên, giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông đột nhiên vang lên.

Tiếng cười của anh ta lập tức dừng lại, cả hiện trường hoàn toàn im ắng.

Ai nấy đều nhìn về phía Vương Nhất vừa lên tiếng.

“Khốn kiếp, lại là mày…”

Cơ mặt Sử Kiến giật mạnh, trên trán chảy xuống rất nhiều mồ hôi.

Tính cả tài chính mà Hạ Khiêm và Lục Kiệu trợ giúp anh ta lúc trước, anh ta cũng chỉ có bảy mươi lăm tỷ mà thôi.

Vương Nhất lập tức tăng giá lên tới sát mức anh ta có thể tiếp nhận được, làm anh ta lập tức cảm giác được áp lực cực lớn.

“Vương Nhất, cám ơn anh…”

Gương mặt Đồng Yên Nhiên đầy vẻ cảm kích. Nếu điều kiện cho phép, cô ta sẽ lấy thân báo đáp ngay tại chỗ.

“Bảy mươi lăm tỷ!”

Nhưng Sử Kiến lại tăng giá trong nháy mắt tiếp theo.

Anh ta gần như hét lên mấy từ này.

Ánh mắt mọi người lại nhìn Vương Nhất, muốn xem thử anh có thể còn tăng giá nữa không.

“Một trăm năm mươi tỷ.”

Vẻ mặt Vương Nhất bình tĩnh hô giá.

Ầm!

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đó đều kinh hãi.

Cái miệng nhỏ nhắn của người đẹp người chủ trì đấu giá trên đài hơi mở ra, mắt đẹp trợn trừng rất không có hình tượng, nhìn Vương Nhất với vẻ không thể tin nổi.

Những người khác cũng đờ ra, thoáng cái tăng gấp đôi, còn cho người khác sống nữa không?

Đặc biệt là sau khi Vương Nhất nói ra giá tiền này, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, giống như anh hô lên không phải là một trăm năm mươi tỷ mà chỉ là một trăm năm mươi nghìn thôi vậy…

Sử Kiến đứng ngây người trước cửa kính, vẻ mặt khó có thể tin nổi. Anh ta mới lần đầu tiên nhìn thấy có người thoáng cái tăng giá lên gấp đôi như vậy.

Trong lòng anh ta tự nhiên sinh ra một cảm giác bất lực.

Nhưng vẻ mặt anh ta nhanh chóng lại trở nên dữ tợn, giận dữ hét lên: “Tôi không tin anh ta có thể lấy ra một trăm năm mươi tỷ. Nhỡ đâu anh ta chỉ tùy tiện báo giá thì sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi