CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1156

Vương Nhất này dựa vào đâu mà trở thành khách quý của nhà họ Hạ?

Thật ra, nếu nhà họ Hồ phái người tới tham dự buổi đấu giá hôm qua, vừa xem đã biết ngay đáp án của vấn đề này. Chỉ có điều, nhà họ Hồ đang bận sửa lại nhà tổ, căn bản không có thời gian.

Nhưng trên mặt Hồ Cương nhanh chóng đầy sát khí: “Ông nói gì? Ông muốn tiêu diệt gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Hồ tôi, còn hỏi tôi có ý kiến không à?”

“Thế nào, có vấn đề sao?”

Hạ Lãm cũng híp mắt lại.

“Hạ Lãm, ông đừng khinh người quá đáng. Nếu không phải đợt này nhà họ Hồ tôi đang bận chuyện nhà, sao có thể đến phiên nhà họ Hạ ông làm càn!”

Hồ Cương trợn trừng mắt, quát lớn.

Giờ phút này, ông ta có khí thế ngập trời, cho dù già nua vẫn khiến cho người ta phải sợ hãi.

Nhưng sau khi Hồ Cương nói xong câu đó, ở đó lại vang lên một tiếng cười châm chọc.

“Bận chuyện nhà à? Tôi thấy ông đang bận sửa lại nhà tổ đi?”

“Nhà tổ nhà mình bị người ta phá cho không còn thừa lại một phòng. Nếu tôi là ông, tôi đã dẫn theo người nhà chạy khỏi Giang Thành ngay trong đêm, cả đời này sẽ không bước chân vào một bước rồi!”

Không thể không nói lời này đúng là khiến người ta đau lòng, còn nói cho mắt Hồ Cương đỏ ngầu, trên gương mặt đầy nếp nhăn, gân xanh nổi lên.

“Vương Nhất, cậu thật sự xem nhà họ Hồ tôi là trái hồng mềm sao?”

Ông ta tức giận quát một tiếng, giọng nói cũng đang run rẩy.

Mà sau khi Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp và Tiêu Thế Hải nghe được Vương Nhất và Hồ Cương nói chuyện, đã run rẩy đến mức không nói được lời nào, gương mặt trắng bệch.

Lúc trước, Vương Nhất nói anh phá nhà tổ nhà họ Hồ, bọn họ chỉ xem là một chuyện cười, cười xong là cho qua.

Nhưng từ phản ứng và giận vừa sợ của gia chủ nhà họ Hồ kia, chuyện này có tám chín phần là thật rồi!

Vương Nhất đã thật sự phá nhà tổ nhà họ Hồ, đồng thời vẫn còn sống được lành lặn cho tới bây giờ.

Về phần Thành Trâm, sau khi biết được sự thật này, cô ta còn sợ đến mức cả người mềm nhũn trên mặt đất, đồng tử giãn ra, không còn sắc máu.

Cả chuyện này là do cô ta gây ra, bây giờ ngay cả nhà họ Hồ cuối cùng, Vương Nhất còn không coi ra gì, vậy anh sẽ xử lý cô ta thế nào?

Sau khi cười lạnh, vẻ mặt Vương Nhất lại trở nên lãnh đạm: “Gia chủ Hồ, ông nói sai rồi. Không phải tôi xem nhà họ Hồ ông là trái hồng mềm, mà là nhà họ Hồ ông xem tôi là trái hồng mềm!”

Anh chỉ tay vào ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải: “Bọn họ không chỉ gây khó dễ cho vợ tôi, còn liên kết với con đàn bà đê tiện này hòng có ý xấu với vợ tôi. Tôi muốn tiêu diệt bọn họ, không quá đáng chứ?”

Hồ Cương lập tức cúi đầu nhìn ba người Cao Tử Hào, khóe mắt giật mạnh.

Ông ta không ngờ gia tộc phụ thuộc nhà họ Hồ ông ta to gan như vậy, thậm chí còn dám ra tay với vợ của Vương Nhất.

Nhưng ông ta vẫn đứng thẳng, không hề sợ hãi đối mặt với Vương Nhất: “Cho dù là vậy, sau này tôi chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc những gia tộc phụ thuộc, gia tộc nhà họ Hồ tôi còn chưa tới lượt cậu và nhà họ Hạ tới xử trí!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi