CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1217

Đồng Kiệt không lên tiếng, chỉ có điều vẻ mặt rất dữ dằn.

Vương Nhất ngồi xuống chiếc sô pha, đợi Đồng Kiệt tự tử.

“Ba, ba tự tử đi, con không cứu được ba!”

Lúc này, Đồng Yên Nhiên chạy vào, mắt đỏ hoe nói với Đồng Kiệt.

Cô ta không nhẫn tâm nhìn cảnh Vương Nhất giết Đồng Kiệt, chỉ có thể bảo Đồng Kiệt tự làm.

“Đây chính là suy nghĩ của con?”

Đồng Kiệt mặt mày không cảm xúc liếc nhìn Đồng Yên Nhiên: “Xem ra, con cũng là kẻ ăn cây táo, rào cây sung, giữ lại vô dụng.”

“Ba nói cái gì?”

Vẻ mặt của Đồng Yên Nhiên chợt đanh lại, không dám tin mà nhìn Đồng Kiệt.

Cô ta đã gắng sức vì ba cô ta giành lấy cách chết còn chút thể diện, ít nhất sẽ giữ được toàn thây, sau này dễ chôn cất, sao trong mắt Đồng Kiệt thì thấy là ăn cây táo, rào cây sung chứ?

Vương Nhất đứng dậy: “Xem ra ông muốn tôi tiễn ông lên đường rồi.”

Đồng Kiệt cười lạnh một tiếng: “Vương Nhất, cậu tưởng cậu thắng chắc rồi ư?”

Vừa dứt lời thì ông ta hóa thành một đạo tàn ảnh, biến mất khỏi đó.

Sắc mặt của Vương Nhất hơi thay đổi, lập tức nhìn sang Đồng Yên Nhiên: “Cẩn thận!”

Vụt!

Một bóng đen xẹt qua, Đồng Kiệt giống như ma quỷ xuất hiện ở trước mặt Đồng Yên Nhiên.

“Yên Nhiên, ba có thể sống hay không thì xem vào con rồi!”

Trong mắt ông ta lập lòe tia lạnh đầy điên cuồng, bỗng nhiên thò một tay ra, tóm về phía cổ họng của Đồng Yên Nhiên.

Ông ta muốn bắt Đồng Yên Nhiên làm con tin để chạy trốn.

Tuy nhiên ngay sau đó, Đồng Yên Nhiên trước mắt cũng hóa thành một đạo tàn ảnh, Đồng Kiệt tóm hụt.

“Cái gì?!”

Ông ta bỗng nhiên quay đầu.

Chỉ thấy Đồng Yên Nhiên vốn ngây ra ở trước mặt ông ta, vậy mà sửng sốt nằm trong lòng Vương Nhất.

Cô ta bị dọa tái mặt, ôm chặt cổ của Vương Nhất.

Vương Nhất đã quen với suy nghĩ của Đồng Kiệt, giành trước một bước, cứu Đồng Yên Nhiên đi.

Để Đồng Yên Nhiên xuống, cô ta mặt mày cực kỳ phẫn nộ: “Ba vậy mà ngay cả con cũng muốn giết, ba không phải là người!”

Cách làm đổ bể, biểu cảm của Đồng Kiệt cũng trở nên lạnh lùng.

Xoạt một cái, ông ta cởi áo trên ra, lộ ra thân trên cường tráng.

Ông ta rõ ràng đã có tuổi, nhưng vóc dáng vẫn rất tốt, đặc biệt là bắp tay của ông ta, vậy mà lớn thêm một vòng trong nháy mắt.

Mắt của Vương Nhất hơi nheo lại, nhìn ra Đồng Kiệt cũng là một cao thủ.

Răng rắc!

Vào lúc này, trong bức tường của biệt thự nhà họ Đồng truyền tới âm thanh đá vỡ rơi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi