CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1276

Sau đó, trong mắt hiện lên một tia sáng.

Anh ta bước nhanh đến trước mặt Vương Thanh Hòa, hai tay nắm chặt bả vai của cô ta, kích động nói: “Cuối cùng tôi cũng tìm được cô, bị thất lạc ở Thiên An!”

Vương Thanh Hòa sợ đến mức vội vàng thoát khỏi tay đối phương, sau đó dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc nhìn về phía người đàn ông: “Có phải anh đã xem Hoàn Châu cách cách nhiều quá rồi không?”

Nói xong, cô ta gắng sức tránh thoát khỏi tay người kia, hơn nữa còn giữ khoảng cách với anh ta.

Lý Khinh Hồng vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nên chỉ xem anh ta như người hâm mộ của Vương Thanh Hòa.

Vương Nhất nheo mắt, ánh mắt lóe lên một tia sáng.

Tay anh cũng bất giác mò vào trong túi, sờ vào chiếc huy hiệu thân phận của Vương Thị.

Kim Thúy Như cau mày, rõ ràng cô ta biết nhiều hơn người khác một chút.

Có điều, sắc mặt cô ta lại khá khó coi: “Anh bảo cô ta là người nhà của anh sao?”

“Đúng thế, cô ta là người nhà bị chúng tôi làm thất lạc ở Thiên An!”

Nét mặt thanh niên kia trông vô cùng nghiêm túc, sau đó anh ta nhìn về phía Vương Thanh Hòa, hành lễ quý tộc một cách đầy mẫu mực.

“Vị tiểu thư này, xin tha lỗi cho tôi đường đột vô lễ, tôi không có ý xấu.”

“Tên tôi là Vương Lâm, đến từ Yên Kinh.

Vừa nói xong, trong mắt Vương Nhất lại lóe thêm tia sáng khác.

Họ Vương, đến từ Yên Kinh.

Hai câu đó, đủ để chứng minh thân phận của người thanh niên này.

Hơn nữa cũng chú ý đến người đàn ông đứng sau Kim Thúy Như.

Vương Thị, vương tộc ở Yên Đô.

Vẻ mặt Lý Khinh Hồng cũng trở nên nghiêm túc, ở Yên Kinh có chín vương tộc lớn, mỗi gia tộc đều có thể gây áp lực rất lớn cho cô ta.

Nhưng Vương Thanh Hòa lại không biết điều này, cô ta coi hành động của thanh niên kia là bám đuôi và quấy rối.

“Vậy thì sao chứ?”

Lông mày cô ta dựng ngược lên, nói với giọng không vui: “Kể cả anh có đến từ Yên Kinh thì có thể động tay động chân được hay sao?”

“Cô hiểu nhầm rồi, cô là thiên kim đại tiểu thư nhà chúng tôi bị thất lạc bên ngoài hai mươi năm trước.”

Thái độ của thanh niên tên là Vương Lâm vẫn luôn rất tốt, đến bây giờ vẫn không hề nổi giận: “Lần này mục đích Vương Thị chúng tôi đến Thiên An, chính là để tìm cô, sau đó đưa cô về nhà.”

Vương Thanh Hòa nghe vậy, lập tức giật mình mở trừng mắt nhìn anh ta: “Anh nói tôi là cô chủ nhà các anh à? Sao lại có thể cơ chứ?”

“Những điều cậu chủ nói đều là sự thật!”

Lúc này, một giọng nói sang sảng vang lên từ phía bên ngoài.

Mọi người quay đầu lại nhìn thì trông thấy một ông lão quý tộc tóc trắng, ông ta dẫn theo một người đàn ông có hơi thở cực kỳ mạnh mẽ bước vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi