CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1283

Bọn họ đối với Vương Nhất, thề chết đi theo!

“Vương thị Yên Đô các người, còn muốn ra tay với tôi?”

Đúng lúc này, truyền đến một giọng nói trêu tức.

Vương Nhất hồi lâu không nói chuyện chậm rãi đứng dậy, đi về phía Vương Lâm và Vương Minh, vẻ mặt mang theo nghiền ngẫm.

Vương Lâm cùng với Vương Minh biểu tình khẽ biến, tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nơi này là Thiên An, không phải Yên Kinh bọn họ.

Đồng thời, bọn họ cũng hiểu, Vương Nhất này, dường như cũng không đơn giản như bề ngoài.

Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn Vương Nhất, giọng nói buông lỏng một phần: “Vương Nhất, tôi thu hồi lời nói lúc trước, cậu có thể giữ huy hiệu Vương thị của tôi, cũng có tư cách gia nhập Vương thị của tôi!”

“Vào Vương thị của cậu?”

Vương Nhất cười ra tiếng: “Vương thị cậu, cũng quá biết nhận thân thích nhỉ? Tôi gia nhập Vương thị, là tôi dính hào quang của các người, hay là các người dính hào quang của tôi?”

Ngụ ý, tôi gia nhập Vương thị, không phải có lợi với tôi, mà là có lợi với Vương thị các người.

Điểm này, Tôn Chính Vũ, Lương Nhật Tân, Đồng Yên Nhiên, cùng với Diệp Kình Hiên đều hiểu rất rõ, không khỏi cũng lộ ra nụ cười khinh thường.

Nghe vậy, Vương Lâm cũng rất tức giận, cắn răng nói: “Vương Nhất, cậu đừng có mà quá đáng!”

Sau khi kiến thức qua năng lực của Vương Nhất, Vương Lâm quyết định kế sách, trước để Vương Nhất gia nhập Vương thị, sau đó, lại để Vương Thanh Hòa gia nhập.

Nhưng ai ngờ, Vương Nhất căn bản chướng mắt Vương thị.

Ngay cả anh ta cũng không khỏi nghi hoặc, sức ảnh hưởng của Vương tộc Yên Đô ở ngoại tỉnh, lại trở nên thấp như vậy sao?

Vương Nhất từ từ nói: “Tôi nói rất rõ ràng, Vương Thanh Hòa không có khả năng đi theo các người, mặt khác, các người đến công ty của bà xã tôi lần này quậy lớn như vậy, các bộ phận đến bây giờ cũng không có bắt đầu làm việc, tổn thất này, tính là của ai?”

Vương Lâm và Vương Minh nghe vậy, lập tức biến sắc, biết anh muốn công phu sư tử ngoạm.

Chỉ thấy Vương Nhất chỉ chỉ đám người Tôn Chính Vũ, Lương Nhật Tân, tiếp tục nói: “Bọn họ vốn đều có công việc của mình, bây giờ lại bởi vì chuyện của cậu, đều tụ tập đến đây, tổn thất tính là của ai?”

Nghe vậy, vẻ mặt bọn họ càng thêm âm trầm.

Đây là không trả tiền không thả người!

Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, nơi này là Thiên An, cho dù bọn họ là rồng qua sông, cũng kiêng kị cùng thế lực Thiên An cứng đối cứng.

Nghĩ đến đây, Vương Lâm trầm giọng nói: “Vậy anh muốn như nào?”

Vương Nhất cười cười: “Tôi cũng không bắt nạt cậu, dựa theo lợi nhuận thuần mỗi ngày của các công ty, tính theo giờ đi.”

“Trước tiên bắt đầu từ tập đoàn Lệ Tinh của vợ tôi, lợi nhuận một giờ của Lệ Tinh đại khái khoảng 3 tỷ, anh ở lại hai giờ, chính là 6 tỷ.”

“Tập đoàn Lương thị tôi một giờ khoảng sáu tỷ, hai giờ, 12 tỷ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi