CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1347

“Anh Vương, cục diện mà ngài thiết lập ở Giang Thành đã được cố định, hiện tại tập đoàn Cự Phong do tôi quản lý, người thuộc đảng phái nhà họ Hồ đều đã bị đá ra ngoài.”

“Tôi đã sắp xếp cho con gái của tôi và cô gái tên Lý Tuyết Nhi vào tập đoàn Cự Phong thực tập.”

Lúc này, buổi biểu diễn của Nhạc si vẫn còn chưa bắt đầu, Hồ Hoàng Việt liền tranh thủ thời gian báo cáo tình hình.

“Được, làm tốt lắm.”

Vương Nhất vỗ vỗ vai Hồ Hoàng Việt, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

Anh rất thưởng thức năng lực của Hồ Hoàng Việt, nếu không thì cũng sẽ không để ông ta đi khai thác thị trường ở Giang Thành.

Hồ Hoàng Việt được khen mà sợ, trên mặt tràn đầy niềm vui.

Tăng Quốc Vinh ghen tị nhìn, ông ta cũng muốn báo cáo lắm chứ, nhưng mà ông ta ở Thiên An, những gì xảy ra ở Thiên An anh Vương đều biết hết rồi.

Im lặng một lúc, Vương Nhất nhìn Lý Khinh Hồng.

“Anh dự định để tập đoàn Lệ Tinh phát triển ở Giang Thành, Giang Thành là trung tâm kinh tế Giang Chiết, nếu như Lệ Tinh có một chỗ đứng vững chắc ở Giang Thành thì tương lai tiến quân đến Yên Kinh là một chuyện khá chắc chắn.”

Trong lòng Lý Khinh Hồng cảm động không thôi.

“Đều nghe theo anh, bây giờ anh mới là người làm chủ.”

Vương Nhất đã hoạch định tốt kế hoạch trong tương lai, cô hiểu chứ, tất cả đều là để cô có thể nở mày nở mặt trở về Yên Kinh.

Đến khi trở về Yên Kinh một lần nữa, ít nhất Lý Khinh Hồng cũng sẽ trở thành người ngang hàng với vương tộc Yên Đô.

Mà còn là không phải dựa vào gia tộc mà dựa vào chính bản thân mình.

Nhưng vẻ mặt của La Chí Viễn lại cứng đờ.

“Anh Vương, để tập đoàn Lệ Tinh tiến vào thị trường Giang Thành cũng không phải là không thể, chỉ là có độ khó nhất định.”

Vương Nhất nhướng nhướng mày: “Có ý gì?”

“Giang Thành là trung tâm kinh tế địa khu Giang Chiết, có 2 thương hội lớn, ngoại trừ thương hội Hồng Ưng của tôi thì còn có thương hội Giang Bình.”

“Mặc dù Hồng Ưng và Giang Bình điều lệ thuộc bát đại thương hội với danh nghĩa của ngài Thương si, nhưng giữa đôi bên vẫn có không ít lần âm thầm đấu đá.”

“Thương hội Hồng Ưng tôi chủ yếu hỗ trợ các doanh nghiệp ở Thiên An, còn thương hội Giang Bình thì hỗ trợ doanh nghiệp ở Giang Thành.”

Vương Nhất lập tức hiểu ý của La Chí Viễn.

Điều này giống như là một công ty nước ngoài đang cố gắng xâm nhập vào thị trường nội địa, chắc chắn là nó sẽ bị phản công bởi các doanh nghiệp trong nước.

Nhưng anh lại cười nhạt: “Ông cứ việc hỗ trợ đi, hãy tin rằng doanh nghiệp Giang Bình chỉ là nhất thời mà thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi