CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1362

Nếu như lấy danh nghĩa gia tộc, địa vị của anh ta và Lý Khinh Hồng thì chênh lệch quá nhiều, không cần cô ra tay, gia tộc sẽ xử lý anh ta.

Nhưng võ giả thì khác, Tần Lô là quản gia bên người Tần Vũ, thực lực siêu mạnh, các cô sao có thể là đối thủ?

Về phần vừa rồi, Tần Nam trực tiếp cho rằng là vận may không tốt, bị cửa đụng phải.

Lý Khinh Hồng cũng tỏ vẻ lo lắng, cường giả của Yên Đô Vương tộc, thực lực đều vô cùng mạnh.

Nhưng mà, Vương Nhất lại cười nhạt lắc đầu, vẻ mặt trêu tức.

“Tôi khuyên ông vẫn không nên nói như vậy, bởi vì, căn bản ông không có chút cơ hội nào.”

Vương Nhất tốt bụng khuyên bảo, nhưng rơi vào trong tai Tần Lô, lại thành sự châm chọc lớn.

“Tên nhóc ngông cuồng này, cùng lắm cũng chỉ là may mắn thôi, mở cửa đập vào tôi một cái, thì lập tức tự cho mình vô địch sao?”

Ánh mắt Tần Lô âm lạnh, giọng nói mang theo sát khí.

Nụ cười trên mặt Vương Nhất dần dần thu lại: “Thân là võ giả, chẳng lẽ ông không biết, một lần ngẫu nhiên, cũng đủ để biểu lộ ra thực lực sao?”

“Nực cười!”

Tần Lô vẻ mặt khinh thường: “Ý của cậu là, vận may cũng là một loại thực lực sao?”

Nghe vậy, Vương Nhất trực tiếp mất đi hứng thú nói chuyện với ông ta.

Thực lực cách xa, cảnh giới của anh, đối phương căn bản ngay cả chạm cũng không chạm đến được.

Tần Lô lại cho rằng Vương Nhất chột dạ, cười lạnh một tiếng: “Bây giờ biết sợ rồi? Muộn rồi!”

Sau một khắc, ông ta trực tiếp phóng về phía Vương Nhất.

“Cẩn…”

Lý Khinh Hồng vừa muốn nhắc nhở, nhưng ngay cả hai chữ ‘cẩn thận’ còn chưa nói xong, Vương Nhất đã ra tay.

Anh nhanh như chớp thò ra một bàn tay, chuẩn xác nắm vào cổ của Tần Lô.

Rồi sau đó không chút do dự dùng sức vặn một cái.

Rắc!

Tiếng cổ gãy vang lên trong nháy mắt.

Tần Lô ngay cả kêu thảm thiết cũng chưa kịp, cứ như vậy bị Vương Nhất vặn gãy cổ họng.

Cảnh tượng này càng làm rung động trái tim của Tần Nam và Lục Kiệu.

Cường giả Vương tộc Yên Đô, không ngờ không qua được một hiệp trong tay Vương Nhất!

Lý Khinh Hồng cũng kinh ngạc không nói nên lời, chỉ có Nhạc si, vẻ mặt bình tĩnh.

Hiển nhiên đã quen với cảnh tượng như vậy.

Lúc này, ánh mắt Vương Nhất lạnh lùng nhìn về phía Tần Nam: “Nghe nói, anh có ý với Nhạc si?”

Trong nháy mắt, anh ta như rơi vào hầm băng, phù phù một tiếng ngồi dưới đất.

Tần Nam sắc mặt cứng ngắc, nhưng trên mặt lại miễn cưỡng mang theo ý cười.

Sau một khắc, anh ta móc ra một khối lệnh bài màu đỏ như máu từ trong ngực, giống như lấy được thượng phương bảo kiếm gầm lên giận dữ.

“Đây là lệnh bài Bắc Cảnh Ẩn chủ tự mình ban phát, có quyền lợi giết trước báo sau, anh dám giết tôi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi