CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

 

CHƯƠNG 1399

“Ngài Vương, người phụ nữ này xử lý như thế nào, tùy ngài định đoạt.”

“Coi như là giết cô ta, tôi cũng không có bất kỳ ý kiến gì.”

Trong phòng vang vọng lời nói tràn ngập sát khí của Lục Kiệu, Lưu Hảo trên mặt đất run rẩy dữ dội.

Lúc này cô ta, tóc tai bù xù, cả người là máu.

Cô ta giống như chó bò đến trước mặt Vương Nhất, không muốn sống mà dập đầu.

“Ngài Vương, tôi sai rồi, tôi không nên mắt chó khinh người”

“Van cầu ngài, đừng giết tôi, tôi không muốn chết… Xin ngài xem tôi là cái rắm, thả đi!”

Vương Nhất khoát tay áo: “Sa thải là được, cũng không đến mức chết.”

“Còn không mau cảm ơn ngài Vương, tha cho cái mạng đê tiện này của cô!”

Lục Kiệu đá một cước vào người Lưu Hảo.

“Cám ơn ngài Vương, cám ơn ngài Vương!”

Lưu Hảo dùng sức dập đầu, nhưng ngay cả đứng lên cũng không dám, trực tiếp bò đi như vậy.

Một màn này, thật sâu k1ch thích nội tâm Hạ Hướng cùng Hồ Vũ Nhi, bọn họ trực tiếp choáng váng.

Lục Kiệu, chính là thiếu gia dòng chính của nhà họ Lục, ngay cả Lục Kiệu cũng cung kính với Vương Nhất như vậy.

Huống chi bọn họ……

Vừa nghĩ tới bọn họ lúc trước đối với Phương Huệ bọn họ mang đến trào phúng, bọn họ chính là tứ chi phát lạnh.

“Ngài Vương, ngài đến Giang Thành sao không thông báo cho tôi một tiếng, để tôi đi đón ngài.”

Lục Kiệu lau mồ hôi lạnh trên đầu, nói.

“Sớm thông báo cho cậu, không phải sẽ không có trò hay này sao?”

Vương Nhất đánh giá cấu tạo của Nguyệt Hồ Viên, chậc chậc lấy làm kỳ lạ: “Nguyệt Hồ Viên, không phải tình nhân thì không thể vào, phòng bao đã đặt xong không thể trả lại, cơm thừa canh cặn, còn không được mang đi, mang đi chính là dế nhũi. Không tệ, thật không tệ.”

Nghe ra sự tức giận ẩn chứa trong lời nói của Vương Nhất, Lục Kiệu vội vàng cúi đầu: “Ngài Vương, xin lỗi! Chỉnh đốn lại, tôi nhất định chỉnh đốn lại!”

“Còn không mau cút!”

Vương Nhất giận quát một tiếng.

Lục Kiệu như được đại xá, chạy như bay ra ngoài.

Giờ phút này anh ta mới phát hiện, đề nghị để nhà họ Lục giả vờ thần phục Vương Nhất, dường như cũng không thuận buồm xuôi gió như anh nghĩ.

Ngoại trừ nếm được một ít ngon ngọt, anh ta phải đối mặt, càng là Vương Nhất hỉ nộ vô thường.

Nhìn Lục Kiệu chạy trối chết, Hạ Hướng và Hồ Vũ Nhi giờ phút này ngay cả một cái rắm cũng không dám đánh, rón ra rón rén muốn rời khỏi đây.

Đúng lúc này, giọng nói trêu tức của Vương Nhất vang lên.

“Hai vị, đổng sự trưởng của tập đoàn Cự Phong còn chưa tới, các vị muốn đi đâu?”

Hạ Hướng cùng Hồ Vũ Nhi lập tức đứng lại, sợ tới mức cả người cứng ngắc, hồn vía lên mây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi