CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1406

Các cô không nghĩ tới, dáng người Vương Nhất lại bùng nổ như vậy.

Mà các cô không phát hiện, Vương Nhất nhìn thấy trang phục trên người các cô, cũng sửng sốt một chút.

Lý Mộng Đình ăn mặc rất bình thường, trái lại Phương Huệ, trên người mặc một bộ đồ hở rốn rất ngắn, bên dưới mặc một chiếc quần thể thao bó sát người.

Hơn nữa vóc dáng của cô ấy vốn không tồi, thoạt nhìn cô ấy thường xuyên tập thể hình.

Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Vương Nhất, trong lòng Phương Huệ vui vẻ, ngoài mặt lại biết rõ còn cố hỏi: “Anh, nhìn cái gì?”

Nói xong, còn hơi cúi đầu.

“Xin lỗi!”

Vương Nhất vội vàng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt áy náy.

Lý Mộng Đình phía sau nhìn đến cảnh này ngẩn người ra luôn, sau đó nghĩ đến hành động trước kia của mình, quả thực quá ngay thẳng.

Phương Huệ nửa đùa nửa thật nói:” Xin lỗi cái gì, lát nữa tôi có mấy động tác không chuẩn lắm, có thể xin anh giúp tôi chỉnh sửa một chút được không?”

“Được.”

Vương Nhất không nghĩ nhiều như vậy, một lời đồng ý.

Nhưng điều mà anh xem nhẹ chính là, dù là người phụ nữ ôn hòa cũng có chút tâm kế.

Trước đó Phương Huệ đã thông báo với lễ tân khách sạn, bảo khách rời đi trước, hiện tại phòng tập thể hình không có một bóng người.

Lý Mộng Đình ngồi một mình trên bóng tập thể hình, đồng thời quan sát tình huống của Phương Huệ và Vương Nhất.

Vương Nhất rất nghiêm túc chỉnh lại động tác của Phương Huệ, nhưng Phương Huệ lại vô tình hay cố ý tới gần Vương Nhất.

“Ôi…”

Đột nhiên, Phương Huệ kinh hãi kêu lên một tiếng.

Vương Nhất cúi đầu nhìn, chỉ thấy cô đã ngã ngồi trên mặt đất, hai tay nắm chặt mắt cá chân của mình.

Cắn chặt môi, bộ dáng lã chã chực khóc.

“Cô làm sao vậy?”

Vẻ mặt Vương Nhất giật mình.

“Tôi bị trẹo chân, anh có thể đến phòng tôi lấy một chai rượu thuốc dùm tôi không?”

Phương Huệ ngẩng đầu nhìn Vương Nhất.

“Ở trong hành lý bên cửa sổ.”

“Được, tôi đi lấy ngay.”

Vương Nhất đi xuống lầu.

Lý Mộng Đình lập tức chạy tới, vẻ mặt tràn đầy vẻ bội phục: “Ghê thật, Phương tổng, đây cũng là cô cố ý?”

Lý Mộng Đình nhìn mắt cá chân xanh tím của Phương Huệ.

“Đó là đương nhiên, nếu không hạ chút công phu, làm sao cá mắc câu được?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi