CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

Chương 152

Trong lòng tất cả mọi người đều có vẻ lo lắng, mất hết can đảm.

“Đều là do phế vật kia…”

Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc hận nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì.

Sớm biết như vậy, sẽ không đuổi phế vật kia đi sớm như vậy, bây giờ hay rồi, anh chạy rồi, ngược lại thành bọn họ chùi đít cho anh.

“Không được, tôi không có tiền!”

Châu Mỹ Hoa không chịu nổi, oán hận nói: “Cái này rõ ràng là khoản nợ của tên sao chổi kia, vì sao chúng ta phải trả, đây không phải là bắt nạt người sao?”

“Vậy cô có thể làm gì? Công văn của tòa án cũng đã ra rồi, muốn không tuân thủ cũng khó khăn!” Lý Xung cũng có vẻ bất lực.

Tất cả mọi người đều vắt óc nghĩ xem làm sao bây giờ, đúng lúc này, ba chiếc xe minibus dùng lại ở trước của nhà họ Lý, cửa xe mở ra, một đám người lưu manh không đứng đắn lao ra.

Bọn họ xăm mình, trên tay cầm lấy vũ khí, không có ý tốt đi vào đại viện nhà họ Lý.

Người nhà họ Lý lại càng hoảng sợ, ác liệt hỏi: “Mấy người là ai? Đến nhà chúng tôi muốn làm cái gì?”

“Ha ha, đánh đàn bà của ông đây, còn hỏi tôi là ai, nhà họ Lý mấy người uy phong quá?”

Một âm thanh nhe răng cười truyền đến.

Những tên lưu manh kia tránh ra một lối đi, một người đàn ông cao lớn khoác áo lông chồn miệng ngậm xì gà nghênh ngang đi đến.

Sắc mặt Lý Xung khó coi chỉ vào ông ta, thất thanh nói: “Ông… ông là, Đồng Lão Kiệt?”

Đồng Kiệt nghe vậy, lập tức vọt đến trước mặt Lý Xung, không nói hai lời tát cho Lý Xung một cá: “Mẹ mày, Đồng Lão Kiệt là mày có thể gọi sao?”

Liên quan đến tên của Đồng Kiệt, vẫn luôn là nỗi đau của ông ta, ba mẹ ông ta đều là nông dân, không có văn hóa gì, cho nên cũng sẽ không biết đặt tên.

Trước đó chưa lăn lộn, tất cả mọi người đều gọi ông ta Tiểu Kiệt, Kiệt Tử, bây giờ ông ta thế này, thì ai dám gọi như thế nữa, đều gọi ông ta Kiệt ca, Kiệt gia, bây giờ một lão đầu nhà họ Lý lại dám gọi ông ta là Lão Kiệt, sao ông ta có thể không tức giận?

Lý Xung lớn tuổi, bị Đồng Kiệt tát một cái, lập tức té lăn trên đất.

Nhưng mà, không ai bước lên đỡ ông ta, đều bị vẻ giết chóc của Đồng Kiệt làm hoảng sợ.

Ánh mắt Đồng Kiệt hung ác nhìn quanh, giọng nói lạnh như băng: “Đã biết tao là Đồng Kiệt, còn dám động vào người phụ nữ của tao, lên đánh cho tao!”

Đám lưu manh sau lưng lập tức đồng loạt xong lên, đập phá đồ dùng nhà họ Lý.

“A…”

Dọa đến mức tất cả phụ nữ trong nhà họ Lý đều phải hét lên, sắc mặt trắng bệch.

Răng rắc—

Khắp nơi đều là tiếng đổ bể, đám người lưu manh cũng rất thông minh, chọn quý mà đập, đồ cổ, danh họa, đồ dễ vỡ gì đó, đều đập nát.

Châu Mỹ Ngọc thấy đến đau cả thịt.

“Sứ Thanh Hoa trấn Cảnh Đức của tôi…”

“Đó là vòng ngọc phỉ thúy của tôi.”

“Không được, đó là bình rượu Càn Long đã từng dùng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi