CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1670

“Không có ai sinh ra thì không cần tình thân, ông trước đây cũng không phải như vậy hay sao?”

“Bai”

Hồ Hoàng Việt nhìn ông lão già nua đã 70 tuổi ở trước mắt, cách hơn 20 năm, cuối cùng cũng lần nữa gọi ra cái từ đã đóng băng đó.

Cơ thể Hồ Cương run rẩy kịch liệt, môi mấp máy mấy lần, cuối cùng không thể nói ra được hai từ đó.

“Bất luận con nghĩ như nào, ba cũng là kẻ thù giết vợ của con, mọi thù hận hãy tính hết lên một mình ba.”

“Con sau này là chủ của nhà họ Hồ, phải dẫn dắt nhà họ Hồ đi tới huy hoang!”

Hồ Cương nhìn chằm chằm Hồ Hoàng Việt, nói.

Hồ Hoàng Việt cuối cùng vẫn chấp nhận vị trí này.

Hồ Cương lại đi tới trước mặt Vương Nhất, nói: “Cậu Vương, dựa theo yêu cầu của cậu, gia chủ đời tiếp theo là Hồ Hoàng Việt, giờ có thể tha cho nhà họ Hồ một con đường rồi chứ?”

Vương Nhất mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên, kết cục như này là rất đáng mừng, tôi không những sẽ tha cho nhà họ Hồ, còn sẽ cho nhà họ Hồ lợi ích.

“Sau này nhà họ Hồ xảy ra chuyện gì, cứ việc tìm tôi là được.”

Có câu nói này, Hồ Cương cũng thở phào, trên mặt nở nụ cười.

Ánh mắt Vương Nhất dừng trên người Tô Thắm, nói với Hồ Cương: “Ngoài ra, tuổi của Thắm cũng không bé nữa, tới tuổi nên bàn chuyện cưới gả rồi, sau này đám cưới của Thắm, ông phải tham gia.”

Hồ Cương liếc nhìn Tô Thắm, do dự một lát, nói: “Sau này con của Thắm có thể cũng mang Hồ không?”

“Không thành vấn đề.”

Người đồng ý là Hồ Hoàng Việt.

“Mọi người nói linh tinh cái gì thế?”

Tô Thắm lập tức mặt mày tức giận, thẹn tới đỏ bừng mặt.

Tuy nhiên ánh mắt của cô ta lại vô tình hay hữu ý mà dừng trên người Vương Nhất, buồn bã thở dài.

Tâm ý của thiếu nữ, e là phải giấu tận đáy lòng.

Vương Nhất bế Vương Tử Lam, định rời khỏi nhà họ Hồ.

Lãnh Nhan lập tức đứng dậy: “Thiếu chủ, tôi đưa về anh!”

Vương Nhất mỉm cười lắc đầu: “Không cần, Tiêu đưa tôi về là được, cô về trước đi.”

“Rõ Tuy Lãnh Nhan đáp, nhưng trong mắt lại mang theo sự thất vọng.

Một mình cô ta lái xe về khu nội thành, chuẩn bị về chỗ ở.

Âm!

Đột nhiên, một chiếc xe lại chặn ở trước mặt cô ta.

Ở đăng trước có mấy người đàn ông mặc đồ đen vóc người vạm vỡ bước ra.

Ánh mắt Lãnh Nhan trở nên rét lạnh, một cô lệ khí nhanh chóng sinh ra trong lòng.

“Tìm chết!”

Lãnh Nhan trực tiếp xuống xe, định động thủ.

Những người đàn ông kia lại lập tức thay đổi sắc mặt: “Cô Lãnh Nhan đừng kích động, chúng tôi không có ác ý!”

Lãnh Nhan dừng tay, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Các anh biết tôi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi