CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1714

“Tôi tên là Vương Lâm, đến là Vương thị Vương tộc ở Yên Đô, đồng thời cũng là chồng chưa cưới của Thúy Như.”

Soạt!

Câu này vừa được nói ra, Diệp Phú Quý quả nhiên biến sắc, còn không dám tức giận.

Người này lại đến từ Vương thị ở Yên Đô, hơn nữa còn là chồng chưa cưới của cô chủ, người này quả thật ông ta không thể động vào.

Vương Nhất không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.

Cùng đến từ Vương tộc ở Yên Đô, Lý Khinh Hồng và Vương Nhất quả thật hoàn toàn khác biệt.

Người trước không hề có sự kiêu ngạo đến từ vương công quý tộc, còn người sau lại vểnh đuôi lên đến tận trời.

“Đi thôi, không cần quan tâm đ ến anh ta.

Vương Nhất thờ ơ liếc nhìn anh ta, không để anh ta ở trong lòng.

Lý Khinh Hồng và Diệp Phú Quý cũng không quan tâm đ ến anh ta, đi thẳng vào tòa nhà Viên Dương.

“Đứng lại cho tôi!”

Vương Lâm hét lên một tiếng, trong mắt tràn đầy sát khí.

Vương Nhất không thèm để ý đến anh ta, vẫn sải bước đi về phía trước.

. Lý Khinh Hồng và Diệp Phú Quý cũng như vậy.

Vương Lâm vô cùng tức giận.

Đây là tập đoàn Viễn Dương, Diệp Phú Quý lại là người phụ trách tập đoàn Viên Dương, đương nhiên Vương Lâm sẽ bắt đầu từ chỗ ông ta.

“Diệp Phú Quý, ông còn dám đi về phía một bước, có tin tôi sẽ khiến ông không thể làm người phụ trách của tập đoàn Viên Dương nữa không?”

Nghe thấy vậy, cuối cùng Diệp Phú Quý cũng dừng lại, quay đầu tức giận nhìn Vương Lâm.

Nhưng ông ta vẫn không nổi giận, mà hít một hơi thật sâu, nói với Vương Lâm.

“Cho dù anh là chồng chưa cưới của cô chú, cũng không thể quyết định thay cho cô chủ, anh Vương là khách quý của cô chủ, anh tự mình làm chủ, không sợ cô chủ tức giận sao?”

“Ông còn dám lấy Thúy Như ra uy hiếp tôi, tôi thấy ông chán sống rồi!”

Khuôn mặt Vương Lâm tràn đầy sự tức giận, nói với Diệp Phú Quý.

Anh ta lấy điện thoại ra, đang định sử dụng mối quan hệ của mình để đuổi việc Diệp Phú Quý.

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói tức giận, lạnh lùng.

“Dừng tay!”

Tất cả mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy Diệp Thúy Như mặc trang phục công sở sải bước đi đến, vẻ mặt u ám đến mức có thể vắt ra nước.

“Thúy Như!”

Nhìn thấy Diệp Thúy Như đi ra, Vương Lâm quét sạch khói mù trên mặt, trên mặt cũng dần hiện lên nụ cười ôn hòa.

Anh ta đi đến bên cạnh Diệp Thúy Như, bàn tay ôm lấy Diệp Thúy Như một cách rất tự nhiên.

Diệp Thúy Như lại lùi về phía sau một bước, không cho Vương Lâm chạm vào.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Vương Lâm tràn đầy sự tức giận, nhưng lại không thể hiện ra mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi