CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1729

Thậm chí anh ta còn chẳng bằng Lý Tinh Sở.

“Cảm ơn”

Đợi Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đến, Diệp Thúy Như bày tỏ lòng biết ơn với Vương Nhất.

Vương Nhất xua tay: “Không cần cảm ơn tôi đâu, nếu muốn cảm ơn thì cứ cảm ơn vợ tôi đi.

Diệp Thúy Như cười: “Tôi biết rồi.”

Tuy nhiên, khi quay sang Lý Kinh Hồng, cô ta cũng chẳng nói cảm ơn mà chỉ thản nhiên nói: “Tôi không ngờ cô sẽ nói đỡ giúp tôi.

Lý Khinh Hồng mỉm cười hơi mỉa mai: “Chẳng lẽ trong mắt cô, tôi là người lòng dạ hẹp hòi đến thế sao?”

Diệp Thúy Như giật mình, cô ta chợt lắc đầu: “Không phải thế, tôi nghĩ rằng cô vấn còn hận tôi, vì tôi đã khiến cho tập đoàn của cô phá sản…”

“Đó là vì cô có tài, không cần xin lõi tôi.”

Không ngờ Lý Khinh Hồng lại ngắt lời cô: “Vả lại, trong cái rủi có cái may, sau khi phá sản bây giờ tôi cũng đã xây dựng được công ty mới, phát triển hơn trước kia.”

Nghe vậy, Diệp Thúy Như cũng cười, không nói thêm.

“Bây giờ cô định làm gì?”

Không biết Lạc Thanh Thủy lấy một viên kẹo cao su ở đâu, bà ta đứng cạnh vừa thổi bong bóng vừa hỏi.

Diệp Thúy Như tức khắc cau mày.

Đáng lẽ hội nghị hôm nay sẽ khiến cho mọi người đoàn kết hơn, đáng tiếc lại bị Diệp Ân Thị phá hỏng.

Cô ta đã mất quyền đại diện cho Diệp thị để tham gia đại hội Bắc Cảnh, hơn nữa Vương Nhất cũng đã khiến cho năm cao thủ của Vương Lâm bị thương theo các mức độ khác nhau.

Tỉnh cảnh này như một mớ hỗn độn.

“Diệp Ân Thi, cô ta thật đáng chết…”

Diệp Thúy Như nắm chặt tay, vẻ mặt tràn ngập lửa giận.

“Có lẽ không tệ như cô nghĩ đâu.”

Bông nhiên Vương Nhất lên tiếng, anh ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

“Anh có cách gì sao?”

Diệp Thúy Như hỏi.

Lý Khinh Hồng nhíu mày, Vương Nhất đã bị hiệp hội võ đạo cấm cửa, anh còn có cách gì nữa sao?

Vương Nhất cười nhạt: “Rất đơn giản, nếu tôi không thể lên đấu, vậy đổi người là được, đúng không?”

Vừa nói xong, mọi người vốn đang dựng tai nghe lại dời mắt chẳng còn hứng thú.

Họ còn tưởng rằng Vương Nhất nghĩ ra cách gì hay.

Cách anh nói chẳng khác gì không nói!

“Anh cho rằng tôi không nghĩ đến cách này sao? Nhưng bây giờ hầu hết các cao thủ mạnh đều đã có chủ, hơn nữa đại hội Bắc Cảnh cũng sắp bắt đầu rồi, tôi phải đi đâu tìm đây?”

Diệp Thúy Như bất đắc dĩ nói.

Không bột đố gột nên hồ, chuyện đã thế này, cô ta cũng chẳng còn cách nào khác.

Vốn dĩ Lý Khinh Hồng cũng không đồng ý cho Vương Nhất ra mặt, trái lại tình cảnh bây giờ lại khiến cô ta cảm thấy rất hài lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi