CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1733

Giọng nói của Diệp Thúy Như trở nên run rẩy, thậm chí đôi mắt cô ta còn ánh nước mắt.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt cô ta không hề rời khỏi chiếc vòng tay mộc mạc trên cổ tay Diệp Kình Hiên.

“Hả?”

Sự kỳ lạ của Diệp Thúy Như cũng khiến cho Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên để ý.

Hai người nhìn nhau, đều đọc được sự › ngạc nhiên và nghỉ ngờ trong mắt người kia.

Vương Nhất cũng hiểu tính tình của Diệp Thúy Như, cảm xúc của cô ta hiếm khi biểu hiện rõ ràng như thế này.

Kể cả trước mặt họ hàng người thân, sắc mặt cô ta đều không hề thay đổi chứ đừng nói với người ngoài.

Họ không ngờ, Diệp Thúy Như lại quan tâm đ ến một chiếc vòng tay.

“Vòng tay?”

Diệp Kình Hiên cũng hơi ngạc nhiên, anh ta cúi đầu nhìn rồi tự bật cười.

“Cái này hả, đây là món quà mà người mẹ đã qua đời đưa cho tôi, là di vật của bà ấy, tôi vẫn luôn đeo trên tay, giữ gìn cẩn thận.”

Khi nói đến mẹ của mình, trên mặt Diệp Kình Hiên nở một nụ cười ấm áp.

Ngay khi Diệp Kình Hiên nói đến ‘Người mẹ đã mất, cả người Diệp Thúy Như khế run.

Sau đó từng giọt nước mắt của cô ta rơi xuống đất, còn cô ta xụi lơ, ngã xuống ghế sofa.

“Cô Kim… cô Diệp, cô làm sao thế?”

Phần ứng khác thường với Diệp Thúy Như cũng khiến cho Diệp Kình Hiên chú ý, nét mặt hắn tràn đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.

Sự hiểu biết đối với Diệp Thúy Như của Diệp Kình Hiên vấn dừng lại vào lúc cô ta là con yêu nữ nhà họ Kim ở Thiên An, đến tận hôm nay, hai người mới chính thức gặp lại nhau.

Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên nhìn họ với anh mắt ngạc nhiên, vốn muốn kể chuyện đại diện Diệp thị đi tham gia đại hội Bắc Cảnh cũng không có mở miệng.

Chỉ vì chiếc vòng tay của Diệp Kình Hiên.

“Diệp Kình Hiên, cũng có họ Diệp…”

Nghĩ đến mối liên quan đó, con ngươi của Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên co rụt, hai người cảm thấy giật mình.

Nếu suy đoán này là thật, vậy rất có thể họ sẽ biết được thân phận thật sự của Diệp Thúy Như.

Không biết vì sao, thấy Diệp Thúy Như lặng lẽ khóc lóc, chẳng hiểu sao trong lòng Diệp Kình Hiên lại cảm thấy đau xót.

Một linh cảm không thể miêu tả rõ ràng chạy đến trái tim anh ta.

Thịch thịch…

Thịch thịch thịch!

Bông nhiên trái tim anh ta nhảy vọt.

Chờ cảm xúc của Diệp Thúy Như hơi ổn định lại, cô ta lấy ra một chiếc vòng tay từ trong túi.

“Đây là của tôi.”

Diệp Thúy Như đặt chiếc vòng vào tay Diệp Kình Hiên.

Thấy cái vòng bạc màu này, cả người Diệp Kình Hiên cũng hơi run rẩy.

“Chiếc, chiếc vòng này là…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi