CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 298

“Xem mày đã làm cái gì đi?”

Ánh mắt của Đồng Kiệt nhìn Đồng Thiên Tường giống như sói, gương mặt tràn ngập sự hung sát: “Giới thiệu cho mày Bạch Yến của nhà họ Bạch cho mày là vì để mày giám sát nhất cử nhất động của cô ta, xem thử liệu có làm ra hành vi gì uy hiếp tới kinh doanh của nhà họ Đồng chúng ta không, mày thì hay rồi, không chỉ nhiệm vụ không hoàn thành, còn hại một đống hàng và thương nhân trong tay tao bị bắt hết, mày có phải thật sự cho rằng mày là con trai tao thì tao không dám giết mày không hả?”

“Không, không phải…” Đồng Thiên Tường vội vàng lắc đầu.

“Nhớ lấy, mày chỉ là con riêng của tao.”

Đồng Kiệt từ trên cao nhìn Đồng Thiên Tường, nói: “Tao bỏ tiền đầu tư cho mày, khiến mày trở thành doanh nhân thành công là vì để mày giúp tao tẩy trắng, không phải để mày gây chuyện cho tao, còn có lần sau, tao lấy mạng của mày.”

“Vâng, ba…”

Cả người Đồng Thiên Tường run rẩy, ánh mắt sợ hãi vô cùng, mà hàm răng lại nghiến ken két, tên của hai người in sâu trong tâm trí của anh ta.

“Vương Nhất, còn cả ả đàn bà thối tha Bạch Yến… tôi sẽ không tha cho hai người.”

Sáng ngày hôm sau, mặt trời vừa lên.

Biệt thự của nhà họ Lý, một già một trẻ đang ngồi đối diện nhau chơi cờ.

“Chiếu tướng.”

Vương Nhất di chuyển quân mã, ăn quân sĩ vừa dịch lên của đối phương, uống một ngụm trà, mỉm cười nói.

Nhìn ván cờ chỉ còn lác đác vài quân của quân đen, Lý Thiên Dương bất lực thở dài, chỉ có thể di chuyển quân tướng.

Vương Nhất rất bình tĩnh, di chuyển quân xe, nói: “Lại chiếu tướng.”

Trước có mã, sau có xe, quân tướng không giữ được.”

Lý Thiên Dương nhận thua: “Ba thua rồi.”

“Chơi thêm một ván.”

Vương Nhất hứng trí bừng bừng, Lý Thiên Dương lại xua tay không ngừng: “Không chơi nữa, chơi nữa, cũng là ba thua.”

Sáng sớm thì Vương Nhất đã đến nhà họ Lý, muốn chơi cờ với Lý Thiên Dương.

Lý Thiên Dương tự thấy tài chơi cờ của mình không tệ, thuận miệng đồng ý, kết quả ba ván liên tiếp đều bị Vương Nhất giết không còn manh giáp.

Ông ta nghi ngờ nhìn Vương Nhất, hỏi: “Nhất, mấy năm không gặp, tài chơi cờ của con sao lại trở nên cao siêu như vậy?”

Vương Nhất khẽ mỉm cười, không nói gì.

Dẫn binh đánh trận, bảo vệ đất nước, ba phần dựa vào chiến lực, bảy phần dựa vào mưu lược.

Là chiến thần trong quân, Vương Nhất chưa từng thua, chứ đừng nói tới chơi cờ cỏn con như này?

Lý Thiên Dương mỉm cười đứng dậy, nói lời cảm ơn với Vương Nhất: “Nhất, cảm ơn con rồi, mấy ngày nay luôn ở bên nói chuyện giải sầu với ba.”

Vương Nhất mỉm cười rồi xua tay: “Ba, nếu ba thích, con ngày nào cũng tới nói chuyện chơi cờ với ba, giờ cũng may bọn họ về nhà mẹ đẻ, nếu không nhìn thấy con nhất định cầm chổi quét con ra ngoài.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi