CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 347

“Anh chỉ đứng trên lập trường bạn bè quan tâm em thôi. Dù sau này em có làm gì, anh vẫn sẽ ủng hộ em.”

“Vợ tôi không đến lượt anh quan tâm.”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, mang theo lạnh lẽo vô tận, nhiệt độ chung quanh như theo đó mà giảm xuống rất nhiều.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương Nhất đang sải bước về phía đây, theo sau là La Chí Viễn.

Vẻ mặt của Lý Khinh Hồng hơi thay đổi: “Sao anh lại ở đây?”

Lúc này cô mới nhớ ra mình chỉ biết Vương Nhất làm việc ở Tòa nhà quốc tế, nhưng cô không biết cụ thể anh ở công ty nào và giữ chức vụ gì.

Cô dùng mắt ra hiệu cho Vương Nhất nhanh chóng rời đi, nhưng đã quá muộn.

“Vợ của anh?”

Sát khí lóe lên trong mắt Văn Thái, liếc hai cái đánh giá Vương Nhất từ trên xuống dưới, sau đó tự giễu cười: “Nghĩ tới tôi là cậu chủ nhà họ Văn ở Giang Chiết, khổ cực theo đuổi người mình thích nhiều năm, không ngờ lại bị một thằng nghèo không quyền không thế nẫng tay trên, đúng là tạo hoá trêu người.”

“Dám xúc phạm ngài Vương, tự tìm đường chết à!”

Đôi mắt của La Chí Viễn chợt lạnh đi, nhưng Vương Nhất đã đưa tay ra ngăn La Chí Viễn lại.

Anh đi tới chỗ Văn Thái, hơi nheo mắt lại: “Anh đến từ Giang Chiết?”

“Đúng thế.”

Văn Thái kiêu ngạo nói: “Nhà họ Văn ở Giang Chiết!”

Vương Nhất sắc mặt không đổi, nhưng La Chí Viễn ở phía sau lại cười giễu một tiếng.

Nhà họ Văn ở Giang Chiết? Lợi hại lắm à?

“Nếu không muốn nhà họ Văn anh bị hủy trong tay mình, thì tránh xa cô ấy ra.”

Ngay sau đó, Vương Nhất chỉ vào Lý Khinh Hồng giọng điệu bình thản nói.

Ngay khi những lời này vừa dứt, Lý Khinh Hồng, Tiêu Đào và Văn Thái đều thay đổi sắc mắt.

Giang Chiết là một tên gọi chung cho một khu vực, bao gồm nhiều thành phố, trong đó ba thành phố phát triển nhất là Thiên An, Giang Lâm, Tô Thượng. Những gia tộc có thể xếp hạng ở Giang Chiết đều là gia tộc có bề dày thân phận, ngay cả nhà họ Kim, một trong bốn gia tộc lớn ở Thiên An cũng không dám nói thế, dũng khí này của Vương Nhất là từ đâu ra?

Văn Thái giận quá mà cười, ánh mắt u ám nhìn Vương Nhất: “Chưa có ai dám nói chuyện với nhà họ Văn tôi như vậy!”

“Bây giờ có rồi.”

Vương Nhất thản nhiên nói: “Tôi không nói đùa.”

La Chí Viễn phía sau đợi lệnh bất cứ lúc nào, chỉ cần Vương Nhất ra lệnh một cái, ông ta sẽ tấn công nhà họ Văn ở Giang Chiết.

Văn Thái lạnh lùng nhìn Vương Nhất chằm chằm, cố gắng làm cho Vương Nhất đầu hàng dưới khí thế của mình, nhưng dần dần, anh ta kinh hãi phát hiện ra rằng chính sự lạnh lùng trong mắt Vương Nhất lại khiến tim anh ta đập nhanh!

Còn người đàn ông trung niên phía sau, anh chỉ cảm thấy quen mắt, hình như anh ta đã gặp ở đâu rồi, nhưng anh ta không nhớ ra nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi