CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 375

Tôn Kiều càng nói càng hăng, trào phúng nhìn Phương Huệ, nói: “Nếu không phải cô vì một kẻ vô dụng, chống đối chủ nhân tòa nhà và chủ tịch Kim, còn tuyên bố tập đoàn Lệ Tinh ngừng cạnh tranh dự án, dự án xây dựng thành phố sao có thể rơi vào tay xí nghiệp Ẩn Long chứ?”

Dừng lại một chút, Tôn Kiều quay đầu, nói với Lý Khinh Hồng: “Lý tổng, hành động của Phương tổng lần này không ổn, tạo thành tổn thất rất lớn cho tập đoàn, tôi cảm thấy, cô ấy đã không còn phù hợp với chức vị phó tổng, nên từ chức để nhường lại cho người giỏi hơn, có người có khả năng có thể đảm nhận.”

“Vô dụng?”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng thay đổi lớn, truy hỏi: “Kẻ vô dụng nào?”

Tôn Kiều thêm mắm dặm muối kể lại chuyện đêm qua một lần, nói xong còn vui sướng khi người gặp họa nhìn về phái Phương Huệ: “Theo tôi thấy, Phương tổng vì nghĩ cho tên vô dụng kia, nhất định là coi trọng anh ta, thì ra đây là mẫu người lý tưởng của Phương tổng.”

Nghe Tôn Kiều nói, ánh mắt Lý Khinh Hồng dần lạnh đi, cô nhớ rõ, tối hôm qua Vương Nhất cũng ở hội Tân Giang…

Đã nhận ra gương mặt lạnh như băng của Lý tổng, Tôn Kiều còn tưởng là Lý Khinh Hồng tức giận vì hành động của Phương Huệ, trong lòng càng vui vẻ hơn.

Thù địch giữa phụ nữ là không thể hiểu nổi, xét cho cùng cũng chỉ vì hai chữ: Ghen tuông.

Phương Huệ và Tôn Kiều đều là phó tổng của tập đoàn Lệ Tinh, nhưng phe phái lại hoàn toàn khác nhau.

Phương Huệ là thuộc phe tâm phúc chính của Lý Khinh Hồng, mà Tôn Kiều lại là một trong ba vị phó tổng lớn đề bạt, người này từng cùng cạnh tranh vị trí tổng giám đốc với Lý Khinh Hồng, sau khi thất bại, bị Lý Khi Hồng điều đi nơi khác, nói hoa mỹ là khai thác thị trường, kỳ thật chính là trục xuất.

Vì thế chống lưng của Tôn Kiều không còn.

Hơn nữ Phương Huệ xinh đẹp hơn cô ta, đối với mọi người chan hòa, khí chất xuất chúng, không hề có sự kiêu kỳ của một phó tổng, mọi người đều thích làm việc dưới trướng Phương Huệ.

Tôn Kiều cũng có người của mình, nhưng mỗi người đều đề phòng cô ta, bởi vì sự nhiệt tình của cô ta chỉ là giả vờ, khiến cho người khác nhìn vào chỉ thấy cảm giác tâm cơ kín đáo.

Nói tóm, lại, tất cả đều dẫn tới một hiện tượng: Cho dù là về thành tích hay các mối quan hệ trong công ty, mọi mặt Tôn Kiều đều không bằng Phương Huệ.

Căm hận Phương Huệ đã không phải chuyện ngày một ngày hai, vất vả lắm mới có cơ hội có thể cho Phương Huệ nếm chút đau khổ, nhìn Phương Huệ trừng mắt với mình, nhưng Tôn Kiều lại xoay người kiêu ngạo tự đắc.

“Lý tổng, không phải, chị nghe em giải thích…”

Lòng Phương Huệ nóng như lửa đốt, hai mắt đỏ bừng nhìn Lý Khinh Hồng: “Kỳ thật ‘tên vô dụng” trong miệng Tôn Kiều chính là…”

“Phương Huệ, đã đến lúc này cô còn bao biện.”

Tôn Kiều một lời đánh gãy lời giải thích của Phương Huệ, giọng nói lạnh lùng: “Cô khiến tập đoàn chịu tổn thất lớn như vậy, phải trừ lương một năm và khấu trừ cổ phần, trừ lương là chuyện nhỏ, không chừng trong cơn giận của Lý tổng, còn muốn xa thải cô, vậy thì chẳng vui vẻ gì đâu.”

“Tôn Kiều…”

“Đủ rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi