CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 411

Nói xong, Thường Kỉ ngừng thở, thậm chí nhắm hai mắt lại, càng không dám đứng dậy.

Ông ta rõ ràng, chỉ cần đại nhân của Thương Si có thể tha thứ cho mình, La Chí Viễn cũng sẽ tha thứ cho mình!

Nhưng hiện trường một mảnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh đồng hồ tích tích, tựa như đang đếm ngược phán quyết vận mệnh.

Đại nhân của Thương Si cũng không lên tiếng, cũng không đi đến ghế dựa, lúc này, hiện trường truyền đến một tiếng cười châm chọc, tiếp đó là một giọng nói rất trầm thấp truyền tới.

“Ông muốn tôi tha thứ cho ông?”

Thường Kỉ đột nhiên ngẩng đầu lên, như thể một lần nữa dấy lên ánh sáng hy vọng, dồn dập nói: “Đúng vậy, đại nhân Thương Si, tôi biết sai rồi, sau này tôi nhất định giữ phép tắc làm ăn!”

“Ông không có cơ hội nữa.”

Tiếng nói trầm thấp lần thứ hai truyền đến, tuy rằng bình tĩnh, nhưng mọi người đều cảm giác được một luồng sát ý ngập trời, cả người Thường Kỉ cũng run rẩy.

“Ngay giây phút ông ra tay với nhà họ Lý, thì đã xác định ông sẽ có ngày này rồi.”

Vương Nhất đưa lưng về phía mọi người, nhắm mắt, chậm rãi nói.

Nhắm mắt lại, trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh Lý Thiên Dương bị đeo tiếng xấu trên người ba năm trước, đau đớn đến chết, ngày ngày say xỉn.

Tức khắc, sát ý của anh dâng lên, giọng nói cũng rét căm căm.

“Để ông chết là chuyện rất dễ dàng, cái khó là làm thế nào cho ông hối hận, khiến ông khổ sở, nên tôi vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.”

“Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ông, cuối cùng tôi cũng hiểu.”

Giọng nói trầm thấp lập tức trở nên vui sướng, những người ở đây không hiểu sao lại rùng mình.

“Ông là vì mục đích gì mà không từ bất kỳ thủ đoạn dã tâm nào, trong lòng ông hẳn có một kế hoạch lớn chưa thực hiện được, vậy nên, để ông chết thì hời cho ông quá.”

“Phải sống cho tôi, trở thành một người bình thường, sống sót một cách tầm thường vô vị, người thân của ông, tất cả sẽ bỏ ông mà đi, sự nghiệp của ông, sẽ thành áo khoác của người khác, đợi ông già rồi, sẽ không có nơi nương tựa, sau khi chết đi, ngay cả người đưa ma cũng không có, cuối cùng thi thể của ông sẽ dần dần phân hủy, bốc mùi hôi thối.”

“Sẽ có người hủy hoại mọi thứ liên quan đến ông ở thế giới này, không ai sẽ nhớ tới ông đã từng đến thế giới này, đây là hình phạt tàn khốc nhất đối với ông!”

Giọng nói lanh lảnh như lưỡi hái tử thần, tuyên bố Thường Kỉ nhận án tử.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao đại nhân Thương Si lại hận Thường Kỉ như vậy.

Mà bản thân Thường Kỉ cũng sợ tới mức quỳ rạp xuống nền nhà lạnh băng, hai tay ôm chặt đầu, như một con đà điểu hoảng hốt, hận không thể chui đầu xuống đất.

Ông ta cực kỳ sợ hãi.

Mỗi một chữ của Vương Nhất như dao, đâm vào nơi yếu ớt nhất trong lòng ông ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi