CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 459

Vương Nhất vội vàng trả lời: “Đương nhiên là được.”

“Cảm ơn.”

Phương Huệ ngồi xuống, giơ ly rượu về phía Vương Nhất.

Vương Nhất cũng giơ ly rượu lên, chạm ly với Phương Huệ.

Tách…

Đúng lúc này, phía sau lóe lên một tia sáng chói măt, truyền đến tiếng chụp ảnh.

Vương Nhất và Phương Huệ nghi hoặc quay đầu lại, Tôn Kiều cầm điện thoại, từ một góc của bữa tiệc chạy hừng hừng đến, chỉ vào Vương Nhất và Phương Huệ nói: “Hai người không có gì để nói nữa đúng không? Ngoại tình đã bị tôi bắt được tận tay…Phó tổng của một công ty nổi tiếng nào đó, lén lút bao nuôi tiểu bạch kiểm, tôi tin tiêu đều ngày mai sẽ rất thú vị.”

“Tôn Kiều? Sao cô lại ở đây?”

Thấy Tôn Kiều tay cầm điện thoại đắc ý đi tới, Phương Huệ thay đổi sắc mặt, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ giận dữ: “Tôi mới là đại biểu của Tập đoàn Lệ Tinh!”

Vương Nhất cũng hơi híp mắt, sự lạnh lùng chợt lóe, xem ra lần trước dạy dỗ cô ta vẫn chưa đủ.

Tôn Kiều nhìn Phương Huệ như nhìn một con ngốc, cô ta nói: “Ai nói tôi dùng danh nghĩa Tập đoàn Lệ Tinh tới đây, tôi dùng danh nghĩ nhà họ Tôn!”

“Nhà họ Tôn?”

Phương Huệ sửng sốt, vẻ mặt hoang mang: “Nhà họ Tôn nào?”

“Nhà họ Tôn – gia tộc hạng hai ở Thiên An!”

Thấy Phương Huệ chưa từng nghe nói về gia tộc của mình, Tôn Kiều tức ngứa răng, sắc mặt cũng xanh mét.

Vả mặt à…

Cô ta huênh hoang nói ra gia tộc của mình, vốn cho rằng có thể ra đòn phủ đầu với Phương Huệ, không ngờ Phương Huệ lại chưa từng nghe nói tới gia tộc của mình, cô ta có cảm giác như mình mới đánh vào bông vậy.

Nhưng Vương Nhất biết Phương Huệ chưa từng nghe nói tới nhà họ Tôn thật.

Cô ta sinh ra trong một gia đình bình thường, cuộc sống mỗi ngày hết sức đơn điệu, sao có thể biết chuyện về gia tộc hạng hai ở Thiên An được?

Nhưng Tôn Kiều lại không nghĩ thế, cô ta cảm thấy Phương Huệ đang chế nhạo mình, ánh mắt cô ta lập tức trở nên độc ác: “Phương Huệ, hèn hạ như cô cũng dám sỉ nhục nhà họ Tôn tôi, ngày mai tôi sẽ bán ảnh chụp, cô đợi thân bại danh liệt đi! Ha ha ha ha…”

Phương Huệ cũng giận, cô ta đứng lên giật điện thoại của Tôn Kiều.

Nhưng Tôn Kiều nhanh nhẹn lui về sau một bước, Phương Huệ chỉ chụp được khoảng không.

Cộng thêm việc dưới chân đang mang đôi giày cao gót bảy phân, nếu không có Vương Nhất đỡ, cô ta đã ngã nhào rồi.

Răng rắc——

Ánh đèn chợt chớp nháy, Tôn Kiều lại lén chụp một bức ảnh nữa, cô ta chọn góc độ rất xảo quyệt, nhìn thoáng qua rất giống Vương Nhất đang ôm Phương Huệ từ đằng sau, cử chỉ thân mật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi