CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 469

“Trên thế giới này, có rất nhiều người muốn giết tôi, ông thì tính cái thá gì?”

Vương Nhất chẳng thèm để ý, ngược lại còn hơi khinh thường.

“Vương Nhất, mày đừng vội đắc ý!”

Lúc này, Kim Tuân hét lớn một tiếng: “Mặc kệ mày biến thành cái dạng gì cũng chẳng sửa được sự thật mày là một tên vô dụng đâu, đợi Thúy Như tới, mày sẽ tàn đời!”

Vương Nhất nhìn Kim Tuân bằng ánh mắt thương hại, lắc đầu: “Kim Thúy Như là thần của mấy người sao? Cô ta có thể cứu được các người sao? Hay đúng hơn là cô ta sẽ cứu các người sao?”

Vừa nghe thấy những lời này, mấy người trẻ tuổi trong nhà họ Kim lập tức nở nụ cười khinh miệt với Vương Nhất.

“Bây giờ chị Thúy Như là gia chủ nhà họ Kim, chủ tịch của tập đoàn Kim thị, chị ấy giết mày chỉ như bóp ch3t một con kiến!”

“Những gì mày đã làm với nhà họ Kim, chị Thúy Như sẽ trả lại nguyên vẹn cho mày!”

“…”

Mấy người trẻ nhanh mồm nhanh miệng phản bác, chỉ có Kim Tuân và Kim Đạo Lăng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Thằng nhóc này… phát hiện chuyện gì rồi sao?

Như nhìn thấy sự chột dạ của họ, Vương Nhất thầm cười mỉa một tiếng trong lòng, cùng nhờ có một Kim Thúy Như mà nhà họ Kim mới có thể chen chân vào giới thượng lưu của Thiên An, không có Kim Thúy Như, bọn họ chẳng là gì cả.

Vương Nhất không rõ quan hệ giữa nhà họ Kim và Kim Thúy Như ra sao, nhưng người hiểu bạn nhất chính là kẻ thù của bạn, từ hành động của Kim Thúy Như, Vương Nhất có thể đoán được đại khái tâm tư của cô ta.

Lấy đại hội thương nghiệp đêm nay làm ví dụ, thân là chủ tịch tập đoàn Kim thị, tại sao Kim Thúy Như lại chọn sân vườn của nhà họ Kim làm nơi tổ chức mà không phải phòng họp của tập đoàn Kim thị chứ?

Chỉ có duy nhất một khả năng: đó là địa vị gia chủ nhà họ Kim của cô ta còn chưa vững chắc, người không phục cô ta vẫn còn rất nhiều.

Nên chuyện tổ chức hội nghị ở nhà họ Kim chính là để ra oai với đám người Kim Tuân và Kim Đạo Lăng rằng tôi mới là gia chủ nhà họ Kim!

Cộp cộp…

Đúng lúc này, ngoài cửa nhà họ Kim bỗng truyền tới một chuỗi tiếng bước chân.

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bước vào sảnh tiệc nhà họ Kim.

“Sư thúc! “

Nhìn thấy người đó, Đồng Thiên Tường lập tức để lộ vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, vui vẻ vẫy tay với ông ta.

Ông ta lập tức đi về phía Đồng Thiên Tường: “Thiên Tường, người ở đâu?”

Đồng Thiên Tường lập tức chỉ tay vào Vương Nhất, nói: “Chính là anh ta, mọi người đến đúng lúc lắm, mau đánh gãy chân anh ta đi!”

Sau đó anh ta dừng lại, quay sang ân cần nói với Kim Tuân: “Ông nội Kim, ông không cần lo đâu ạ, cháu đã mời sư thúc của hiệp hội võ đạo tới, ông ấy là cao thủ thành danh đã lâu, muốn bắt một tên phế vật chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”

“Tốt! “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi