CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 539

“…”

Diệp Kình Hiên lo lắng nhìn em gái mình, lo lắng cô sẽ như thiêu thân đâm đầu vào lửa.

Thượng Thành, nhà họ Châu.

Đám Châu Chí Kiên, Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa, Lý Mộng Đình tập hợp đông đủ, chỉ là bầu không khí vô cùng ngột ngạt, trên mặt mỗi người đều lo lắng như thể có một trận mưa máu sắp ập đến.

Ông cụ Trần đã nói rõ sẽ phái người đưa Vương Nhất về nhà họ Châu, nhưng sao lâu vậy rồi vẫn không có tin tức gì cả.

Lý Mộng Đình đột nhiên đứng lên nói: “Không được rồi, con sẽ đến nhà họ Trần xem tình hình.”

Châu Mỹ Ngọc kéo cô ta lại, vẻ mặt tàn nhẫn: “Con nhóc này, sao con không hiểu chuyện một chút cho mẹ nhờ hả, thứ rác rưởi đó đã đắc tội với nhà họ Trần, chúng ta cũng nhân cơ hội này trút bỏ gánh nặng này luôn!”

Châu Chí Kiên còn hạ lệnh: “Trước khi nhà họ Trần đem người về, không ai được rời khỏi nhà họ Châu nửa bước, dùng một thằng thứ rác rưởi để đổi lấy lòng tin của nhà họ Trần, không lỗ!”

“Nhưng mà…”

Lý Mộng Đình muốn nói điều gì đó thì ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ ô tô.

Một chiếc xe dừng lại trước cửa nhà họ Châu, mấy người kia vác một bao tải đen ném vào nhà họ Châu, sau đó nghênh ngang bỏ đi.

Bao tải đen nặng trĩu, xem xét bề ngoài thì hình như là con người.

Châu Chí Kiên lập tức đứng dậy, mỉm cười đắc ý: “Nhắc tào tháo, tào tháo tới rồi, chắc cái thằng rác rưởi kia đã bị cao thủ nhà họ Trần đánh gãy tay chân rồi mang tới đây.”

Lý Mộng Đình hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt lo lắng, đi theo người nhà họ Châu đến chỗ bao tải đen.

“Để tôi xem thử thằng rác rưởi kia bị đánh thành hình dạng gì rồi…”

Châu Mỹ Ngọc không thể chờ đợi được nữa, bà ta mở bao tải ra, nhưng thứ bà ta nhìn thấy lại là thi thể của Trần Lân bị bắn xuyên qua đầu, chết không nhắm mắt.

Hai mắt trống rỗng nhìn thẳng Châu Mỹ Ngọc, bà ta sợ tái mặt, té ngã xuống đất và hét lên: “Ma!”

Đám Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa, Lý Thiên Dương nhìn bao tải xong cũng sợ hết hồn.

Người nằm trong bao tải không phải Vương Nhất mà là Trần Lân, cháu trai trưởng của ông cụ Trần!

“Sao lại như thế được?”

Châu Chí Kiên kinh hãi: “Thằng rác rưởi kia đâu?”

Châu Mỹ Ngọc sợ hãi, run rẩy đứng lên, trốn sau lưng Lý Thiên Dương.

Trong những người có mặt tại đây, chỉ có Lý Thiên Dương biết một ít chuyện nhưng lại không nói ra. Ông ta bình tĩnh lại, thậm chí còn cười khinh.

Châu Chí Kiên trừng mắt nhìn Lý Thiên Dương: “Con cười cái gì, có phải biết chuyện gì không?”

Lý Thiên Dương lập tức lắc đầu: “Con cũng không biết, nhưng con tin một câu, muốn người khác tôn trọng mình thì trước hết phải học cách tôn trọng người khác.”

“Nếu nhà họ Trần làm chuyện xấu, sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo. Có thể nhà họ Trần đã bị tiêu diệt, thi thể của Trần Lân chính là bằng chứng!”

“Không thể nào!”

Châu Chí Kiên tái mét mặt, cơ thể phát run, lập tức lấy điện thoại ra gọi đến số của nhà họ Trần.

Nhưng tổng đài báo thuê bao quý khách không nhấc máy.

“Gia chủ, chiếc xe vừa rồi hình như là xe của nhà họ Diệp.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi