CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 592

“Thiếu chủ, Tử Lam sẽ không sao đâu.”

Lãnh Nhan vừa lái xe, vừa nói một cách nghiêm túc: “Cho dù tôi có liều cả tính mạng của mình cũng phải cứu được Tử Lam!”

“Cảm ơn.”

Vẻ mặt Vương Nhất dịu đi một chút, nặn ra một nụ cười.

Đột nhiên, máy bộ đàm truyền đến giọng nói của Tiêu Thiết.

“Thiếu chủ, chúng tôi đã bao vây hắn ta rồi, hung thủ đã bị ép đến mép vách núi cao và dốc!”

“Rất tốt!”

Trong mắt Vương Nhất lóe lên tia lạnh lùng, u ám: “Trước tiên không cần nổ súng, tôi sắp đến rồi, tôi muốn hắn ta chết mà không có chỗ chôn!”

Nhưng, lần này Tiêu Thiết không tắt máy bộ đàm, và trầm giọng nói: “Thiếu chủ…hung thủ muốn ôm Tử Lam cùng nhảy xuống vực!”

“Cái gì?”

Nghe thấy lời nói của Tiêu Thiết, đồng tử của Vương Nhất lập tức co rút lại.

Lãnh Nhan cũng nghe thấy lời nói của Tiêu Thiết, vẻ mặt lo lắng: “Thiếu chủ, hay là đừng kích động hung thủ, tính mạng của Tử Lam quan trọng hơn….”

Vương Nhất gật đầu, dặn dò Tiêu Thiết không được ép hung thủ, tất cả phải đặt sự an nguy của Tử Lam lên đầu tiên.

Nói xong, vẻ mặt Vương Nhất u ám đến mức có thể vắt ra được nước, không thể ngờ đến, hung thủ lại mất lý trí như vậy, ngay cả một đứa bé năm tuổi cũng ra tay được.

Cùng lúc này, trên đỉnh núi cao và dốc của núi Hổ Quy.

Một người đàn ông đeo mặt nạ người dơi hung dữ, một tay ôm chặt lấy Vương Tử Lam, một tay cầm súng lục dí vào đầu Vương Tử Lam, lạnh lùng nhìn Tiêu Thiết và thuộc hạ của ông ta.

Hai người đều đứng bên rìa của vách núi, chỉ cần lùi về sau một bước sẽ rơi xuống vách núi, thịt nát xương tan.

Mà hình như Vương Tử Lam bị cho uống thuốc mê, khuôn mặt ngủ rất yên bình, không hề cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.

Cũng may là Vương Tử Lam đã hôn mê, nếu không để cô bé nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như thế này, nhất định sẽ bị dọa sợ mà khóc thét lên.

Tiêu Thiết dẫn theo một đội quân nhỏ, bao vây tất cả đường lui của người đàn ông người dơi, bởi vì đối phương có súng, nên tiểu đội của Tiêu Thiết không dám sơ suất, ai cũng mặc áo chống đạn dày cộp, tay còn cầm súng, chĩa vào đầu người đàn ông người dơi.

“Chậc, chậc, vì để bắt được tôi, lại điều động nhiều người như vậy, cho dù tôi có chết cũng không tiếc nuối.”

Rõ ràng người đang treo leo trên vách núi, lại bị nhiều súng chĩa vào đầu như vậy, nhưng người đàn ông người dơi này vẫn không hề sợ hãi, ngược lại còn chế giễu, cười như không cười.

Tiêu Thiết lạnh lùng nhìn người đàn ông người dơi, nói: “Không phải anh xứng để điều động nhiều anh em như vậy, mà là đứa bé ở trong lòng anh xứng đáng để chúng tôi liều cả tính mạng để bảo vệ.”

“Bị anh nói như vậy, tôi càng không thể buông đứa bé này ra, đây chính là bùa hộ mệnh của tôi.” Người đàn ông người dơi khàn giọng nói.

Dây thanh quản của anh ta đã bị hủy, không thể dựa vào giọng nói để đoán ra được thân phận của anh ta.

“Tôi khuyên anh vẫn nên bó tay chịu trói đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi