CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 597

“Thiếu chủ, xem ra đây là một biểu tượng của tổ chức ‘Võng Lượng’.” Lãnh Nhan trầm giọng nói.

Vương Nhất gật đầu, không nói gì.

Anh đã đánh nhau với sát thủ của Võng Lượng mấy lần, trên người tất cả những sát thủ của Võng Lượng, đều có một dấu ấn.

Chỉ là, dấn ấn trên người sát thủ anh gặp phải mấy năm trước là bò cạp, mà lần này lại là dơi.

“Xem ra Võng Lượng rất thích dùng ‘ngũ độc’ để làm ký hiệu.” Vương Nhất lẩm bẩm.

Nhưng, cho dù trên người Tiết Bình có dấu ấn hình con dơi, cũng đeo mặt nạ dơi, Vương Nhất vẫn không nghĩ Tiết Bình có liên quan đến tổ chức Võng Lượng.

Từ lời nói lúc nãy của Tiết Bình không khó để nghe ra, anh ta là do không được may mắn, bị tổ chức Võng Lượng bắt được, hơn nữa còn phải chịu sự hành hạ không phải là mình, ngay cả khuôn mặt và dây thanh quản cũng đều bị phá hủy.

Sở dĩ đeo mặt nạ dơi, chỉ là một người thế thân, làm xáo trộn tầm nhìn.

“Thiếu chủ, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Lãnh Nhan đứng lên, hỏi.

“Không vội, mặc dù vẫn chưa thể xác định tổ chức ‘Võng Lượng’ này rốt cuộc muốn làm gì, nhưng có thể chắc chắn, người của bọn họ cũng ở trong thành phố Thiên An, chỉ cần vẫn còn ở trong thành phố này, tôi sẽ có cách lôi bọn họ ra!” Trobg mắt Vương Nhất lóe lên tia lạnh lẽo, nói.

Lãnh Nhan gật đầu, tiện tay chôn cất thi thể của Tiết Bình, sau đó biến mất cùng với Vương Nhất.

Mười phút sau, Vương Tử Lam mới mơ màng tỉnh lại.

Cô bé hoàn toàn không biết mình bị bắt cóc, suýt nữa mất mạng, dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ: “Con đang ở đâu…”

Nhưng rất nhanh, cô bé đã nhìn thấy Vương Nhất và Lãnh Nhan ở bên cạnh, vui mừng hét lên: “Ba, còn cả dì Lãnh Nhan nữa, sao con lại ở đây!”

Sự nghiêm túc trên khuôn mặt Vương Nhất lập tức biến mất, nở nụ cười dịu dàng với Vương Tử Lam: “Tử Lam chơi cả ngày mệt rồi, mệt đến mức ngủ gật luôn, ba đến đón con về nhà.”

“Thật sao?”

Vương Tử Lam không chút nghi ngờ, cười càng thêm vui vẻ: “Vậy chúng ta cùng về nhà thôi.”

“Được.”

Vương Nhất xoa tóc cô bé, hòn đá treo trong lòng cũng đã được đặt xuống.

Núi Hổ Quy lại trở nên yên tĩnh, cú đêm như quỷ, kêu lên từng đợt.

Sột soạt…

Vương Nhất và Lãnh Nhan đã rời đi rất lâu, trong một góc rừng khẽ lay động, một người đàn ông cả người đen xì đi ra.

Anh ta nhìn thi thể của Tiết Bình, trong ánh mắt lạnh lùng không chút dao động, dường như không hề quan tâm đến thất bại lần này.

Đang định rời đi, giống như cảm nhận được điều gì đó, hơi ngẩng đầu lên.

Núi cao, trăng tròn, một cô gái xinh đẹp mặc đồ da bó sát màu đen đi đến.

Tóc đen, mắt đen, ánh mắt thờ ơ nhìn chằm chằm vào anh ta.

Người đàn ông mặc đồ đen cau mày, từ trên người phụ nữ này anh ta cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi