CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 616

Lời này vừa dứt, biểu cảm của tất cả mọi người lập tức trở nên khó tin, ngây ngốc nhìn Vương Nhất.

Chỗ mà ngay cả đạo diễn cũng không hiểu được, một người ngoài ngành lại hiểu được?

“Nhiệm vụ quay tiếp theo, tất cả thực hiện theo nội dung mà Vương Nhất nói, ông chỉ cần phụ trách tốt hiệu quả cảnh quay là được.” Lý Khinh Hồng cuối cùng vẫn không có đổi đạo diễn.

“Nhưng làm như vậy thì sẽ cắt giảm phần quay của Vương Thanh Hòa.” Thái Phiên vẫn đang giãy dụa lần cuối cùng.

“Tôi không sao.”

Vương Thanh Hòa cười ôn hòa, nói: “Chỉ cần có thể quay tốt nội dung, nhiều cảnh ít cảnh, không sao hết.”

“Vậy được rồi.”

Nếu Vương Thanh Hòa không có ý kiến, Thái Phiên càng không tiện nói gì.

Khựng lại một chút, ông ta nói với Vương Nhất: “Vậy thì do cậu nghĩ nội dung.”

Khi nói lời này, khóe miệng của ông ta nhếch lên nở nụ cười lạnh.

Ông ta không tin, một người ngoài ngành, có thể nghĩ ra chủ ý sáng giá gì.

Vương Nhất cũng rơi vào trong trầm mặc, trong việc thiết kế kịch bản, anh vẫn là một tên gà mờ.

1 phút, 5 phút, 10 phút…

Tròn 15 phút trôi qua, Vương Nhất vẫn chưa nghĩ ra nội dung thích hợp.

Vương Thanh Hòa cười rồi nói: “Từ từ nghĩ, không cần vội, nghĩ nội dung kịch bản dễ, nhưng nghĩ ra kịch bản hay thì cần từ từ .”

Vương Nhất mỉm cười liếc nhìn cô ta, đúng vậy, nghĩ kịch bản không phải chuyện khó, vào vừa rồi, anh cũng tạm thời nghĩ được mấy cái, nhưng đều không thích hợp.

Thời gian lâu dần, người của tổ quay phim dần dần sinh ra cảm xúc bất mãn đối với Vương Nhất, nhưng ngại ánh mắt của Lý Khinh Hồng, chỉ có thể nhịn.

Có một vài người chính là như vậy, một ánh mắt, một câu nói thì có thể khiến người khác cảm nhận được áp lực vô hình.

“Ba, con đói rồi!”

Vào lúc này, Vương Tử Lam chơi mệt rồi, lon ton chạy tới trước mặt Vương Nhất.

Vương Nhất đặt cô bé lên chân: “Được, ba lát nữa dẫn con đi ăn cơm.”

Chỉ động tác này đã khiến Vương Nhất lập tức ngây ra.

Sau đó, anh nhìn sang tất cả mọi người: “Tôi nghĩ ra rồi.”

“Anh nghĩ được cái gì rồi?”

Vương Thanh Hòa ngạc nhiên nhìn Vương Nhất, hỏi.

Đám người Thái Phiên lại nhìn Vương Nhất với vẻ mặt không tin tưởng: “Thời gian ngắn như vậy có thể nghĩ ra cách gì hay chứ?”

Chỉ thấy Vương Nhất nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi cảm thấy giới hạn mà chúng ta phải chịu quá nặng, không cần lời thoại, chỉ cần ánh mắt, chỉ cần ánh mắt thì đều có tác dụng hơn bất cứ lời thoại nào.”

“Như vậy sao mà được?”

Nghe vậy, sắc mặt của Thái Phiên lại tối đi: “Đâu có quảng cáo nào không có lời thoại?”

“Tại sao cần lời thoại?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi