CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 624

Thịnh tình khó từ chối, Vương Nhất đang muốn gật đầu đồng ý, bỗng nhiên điện thoại lại đổ chuông, Lý Mộng Đình gọi tới.

Vương Nhất nghe điện thoại: “Có chuyện sao?”

Ở đâu dây bên kia, Lý Mộng Đình trầm mặc một lúc, nói: “Bây giờ có thời gian không?”

Vương Nhất liếc nhìn tổ quay phim đang bận rộn, nói: “Khả năng có hơi bận—”

“Tuần sau tôi kết hôn rồi.”

Không đợi Vương Nhất nói hết câu, Lý Mộng Đình đã nói trước.

“…”

Vì vậy, miệng của Vương Nhất hơi há ra, sắc mặt sinh ra một chút thay đổi vi diệu.

“Tôi ở nhà họ Lý đợi anh.”

Nói xong thì Lý Mộng Đình đã cúp máy.

Vương Nhất trầm mặc một lúc, sau đó ngại ngùng nói với Thái Phiên: “Xin lỗi, trong nhà xảy ra chút chuyện, khả năng cơm tối không đi được.”

“Không sao không sao.”

Thái Phiên ngược lại không để ý, từ sau khi biết Thái Phiên và Lý Khinh Hồng là vợ chồng, ông ta đối với Vương Nhất cực kỳ cung kính, mỉm cười nói với Vương Thanh Hòa: “Thanh Hòa, tiễn cậu Vương.”

Vương Thanh Hòa lúc này đã tẩy trang rồi, để mặc mộc, nhưng lại xinh đẹp hơn nhiều những ngôi sao nữ đã qua trang điểm.

Một đôi mắt to long lanh cũng tò mò đánh giá Vương Nhất.

Vương Nhất đã mỉm cười: “Trên mặt tôi có vết bẩn sao?”

Vương Thanh Hòa vội thu hồi ánh mắt, nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi chỉ là cảm thấy anh Vương và người bình thường có hơi khác biệt, rốt cuộc khác ở đâu tôi lại nói không ra…”

Khi nói chuyện, cô ta đưa tay gạt tóc mái ở trước trán, lộ ra góc nghiêng không tì vết.

Vương Nhất nheo mắt đánh giá: “Giống, rất giống.”

Vương Thanh Hòa chợt sững người: “Giống cái gì?”

“Lạc Si, Thái Kim Phụng.”

Vương Thanh Hòa sửng sốt: “Cậu Vương, anh từng gặp sư phụ của tôi sao?”

Vương Nhất suy nghĩ một lát, vẫn không nói ra quan hệ của anh và Thất Si nước H, chỉ bình tĩnh nói: “Từng gặp mặt vài lần mà thôi.”

Vương Thanh Hòa lập tức rất nể phục: “Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy anh Vương thì tôi cảm thấy anh không phải người bình thường, không ngờ anh vậy mà ngay cả sư phụ của tôi cũng quen biết.”

Khựng lại một chút, Vương Thanh Hòa đỏ ửng mặt: “Nói ra thì xấu hổ, tôi là đệ tử ký danh của sư phụ, cũng không gặp được sư phụ mấy lần, chỉ là ké hào quang của danh hiệu đồ đệ Lạc Si mà tiến vào giới giải trí mà thôi, về bản chất vẫn là người bình thường.”

Vương Nhất nghe vậy, cũng gật đầu ngộ ra.

Cô ta chỉ là một người bình thường, chỉ là đa tài đa nghệ một chút, cho dù là đồ đệ của Lạc Si, ở trong mắt công ty quản lý, vẫn là công cụ kiếm tiền, không có địa vị gì cả.

Vương Nhất mỉm cười hờ hững, đưa một tấm danh thiếp qua: “Nếu sau này công ty quản lý của cô còn ép cô nhận một số quảng cáo không muốn nhận thì tới tìm tôi.”

Danh thiếp rất bình thường, chỉ có một dãy số điện thoại, nhưng Vương Thanh Hòa vẫn sững người, trong mờ hồ nhận lấy nó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi