CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 71

Sau khi bị tát vào mặt, sắc mặt Kim Thành Vũ xanh mét: “Tôi nói, chỉ có tôi mới xứng với Lý Khinh Hồng, những người khác đều không xứng.”

Nói xong, ánh mắt của Vương Nhất liền lạnh đi, anh dùng một tay tóm lấy cổ Kim Thành Vũ rồi nhấc hắn lên.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều sững sờ. Kim Thành Vũ cao tận 1m85, thế mà Vương Nhất chỉ cần dùng một tay đã có thể nhấc lên. Sức mạnh này đáng sợ tới mức nào chứ?

“A….a….”

Cổ bị bóp nghẹt, Kim Thành Vũ giống như con cá mắc cạn, sắc mặt hắn đỏ bừng.

Hắn ta nhìn xuống, chỉ thấy một đôi mắt dửng dưng không chút cảm xúc, giống như đang nhìn vào một cái xác.

Giây tiếp theo, Vương Nhất đi đến bên lang can rồi vứt Kim Thành Vũ xuống sông.

ầm—

Một đợt sóng lớn dâng lên, Kim Thành Vũ hét lên như lợn bị cắt tiết.

“Cứu….với…tôi không biết bơi….”

“Ục ục ục….”

Hắn còn chưa nói xong đã chìm xuống.

“Mẹ ơi, có mỹ nhân ngư kìa.”

Trong căn phòng hoa lệ, một cặp mẹ con đang đứng bên cửa sổ, cô bé trong lòng mẹ ngây thơ nói.

“Mỹ nhân ngư là nữ, còn hắn ta là nam mà.”

Người mẹ trẻ dịu dàng nói. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mọi người sửng sốt, sau đó giám đốc Đồng phản ứng lại: “Mau cứu người!”

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, dù là đội bảo vệ Thiên An Nhất Hào hay là vệ sĩ riêng của Kim Thành Vũ cũng đều vội vàng nhảy xuống sông cứu người.

Lý Mộng Đình đi tới trước mặt Vương Nhất, sắc mặt đỏ bừng: “Tiêu rồi, tiêu rồi, anh ném Kim Thành Vũ của nhà họ Kim xuống sông Thiên An, nhà họ Kim sẽ không bỏ qua cho chúng ta, anh đúng là con quỷ hại người!

Sắc mặt Lý Thiên Dương cũng trở nên lo lắng, nói: “Đúng vậy, Tiểu Nhất, con vẫn mau mau rời khỏi Thiên An thì hơn, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người.”

Vương Nhất bình tĩnh cười: “Ba, cứ yên tâm, con sẽ không sao đâu.”

Vệ sĩ của Kim Thành Vũ hành động rất nhanh, chưa tới năm phút đã vớt được Kim Thành Vũ lên bờ.

Chỉ có điều, anh ta đã ướt sũng như chuột lột.

Lúc được người khác nâng dậy, anh ta thở hổn hà hổn hển, mặt mày tái mét tím bầm.

Sông Thiên An vào đêm đông lạnh như băng, suýt chút nữa anh ta đã bị chết cóng.

“Cậu cả Kim, cậu thấy thế nào? Cậu có muốn tới bệnh viện không?”

Theo phép lịch sự, giám đốc Đồng vẫn nên quan tâm hỏi thăm một câu.

“Đến bệnh viện cái rắm ấy!”

Kim Thành Vũ đẩy giám đốc Đồng sang một bên, chửi ầm lên: “Đồng Vụ, ông toi rồi, ngày mai, Thiên An Nhất Hào chuẩn bị đóng cửa đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi