CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 78

Một tiếng rống của Thiết Tân như tiếng sấm vang vọng khắp không trung, khiến màng nhĩ của mọi người rung ầm ầm.

Không chỉ Tiết Bình sửng sốt, Kim Thành Vũ sững người, mà cả Lý Mộng Đình, Chu Mỹ Vân, Lý Thiên Dương, cùng với tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây ra như phỗng.

Trên trán Kim Thành Vũ chảy đầy mồ hôi to như hạt đậu, mặt mày lúc đỏ lúc trắng, cảm giác sợ hãi như vỡ đê hồng thủy đánh sụp sự tự tin, kiêu ngạo vốn có của anh ta.

Đám người cao to vạm vỡ kia là ai?

Sao trên tay người nào cũng cầm một khẩu súng?

Từ khi nào mà súng lại phổ biến ở thời đại này như vậy?

Chẳng lẽ… bọn họ cũng giống như đại ca Tiết, cũng là quân đội……

Hai chân Kim Thành Vũ run lên bần bật, thời điểm đám người vạm vỡ kia vừa xuất hiện, anh ta đã cảm thấy bất an.

Chỉ là cụ thể bất an ở chỗ nào, anh ta lại không nói ra được.

Tận đến lúc này, anh ta mới nhận ra mình đã chọc phải người không nên chọc.

Dù là ai, đã dám lôi súng ra trước mặt công chúng, chứng tỏ chỗ dựa phía sau phải cực lớn.

Còn câu nói kia nữa.

Ai dám cử động, mẹ kiếp, ông đây sẽ bắn chết tươi ngay!

Trực giác báo cho Kim Thành Vũ biết đây không phải lời hù doạ, đám người này dám nổ súng thật đấy…

Rốt cuộc bọn họ là thần tiên từ đâu tới thế?

Hai cái đùi Kim Thành Vũ run lên không ngừng, nỗi sợ trong lòng bị phóng đại tới vô cùng.

Mặt mày Tiết Bình cũng trắng bệch hết cả, bị nhiều người chĩa súng vào đầu như vậy, nói không sợ chắc chắn là gạt người.

Không còn cách nào, anh ta cũng chỉ đành móc khẩu súng ra, nhắm thẳng vào người Thiết Tân.

Nhưng Thiết Tân như không nhìn thấy, vẫn giương ánh mắt lạnh lùng bước tới.

Cộp cộp…

Cộp cộp

Chiến ủng đặc chế dẫm lên mặt đất, phát ra âm thanh lạ lùng.

Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, trái tim Tiết Bình đập thình thịch, thiếu chút nữa hít thở không thông mà chết.

“Đừng tới đây!”

Anh ta chĩa súng vào đầu Thiết Tân đầu, hét lớn.

Thiết Tân ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục bước tới.

Không chỉ mình Thiết Tân ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả đám người vạm vỡ phía sau cũng làm như không thấy, thậm chí khóe miệng còn khẽ nhếch, nở nụ cười khinh khỉnh.

Như thể khẩu súng trong tay Tiết Bình chẳng phải đồ thật, chỉ là một khẩu súng đồ chơi nực cười mà thôi.

“Tôi nói, đừng tới đây!”

Tiết Bình vừa ngạc nhiên vừa giận dữ hét lớn, cuối cùng, anh ta móc ra một tấm thẻ: “Tôi là người của quân đội, tôi có quyền nổ súng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi