CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 792

Lời này vừa dứt, ánh mắt của mọi người ở đây lại ngạc nhiên, cơ thể và vẻ ngoài mãi mãi dừng ở năm 9 tuổi, đây là bệnh lạ gì?

“Trừ cái này ra thì không có triệu chứng gì khác, tôi cảm thấy không gì không tốt.”

Giống như sợ hai người khác sẽ xem thường cô ta, Hồng Phật vội nói: “Tôi có thể cả đời duy trì nhan sắc của trẻ con, căn bản không cần mỹ phẩm gì hết, các người có thể không?”

Vương Nhất đâu có không nghe ra sự tự ti trong lời của cô ta, anh nhìn sâu vào cô ta, chẳng trách cô ta không thích nghe người khác nói cô ta bé, đây không phải là đang mỉa mai cô ta hay sao?

“Bây giờ không không đồng nghĩa sau này cũng không, bệnh tật trên đời phàm là bị mắc một chút thì sẽ không phải là chuyện tốt, cô tự biết lấy mình đi.”

Ánh mắt của Vương Nhất giống như một thanh kiếm sắc, trực tiếp đâm thủng nội tâm của cô ta, khiến tâm thần của Hồng Phật chấn động, càng thêm tức giận.

“Anh chẳng qua chỉ là một người bình thường, có tư cách gì thương hại tôi chứ? Bây giờ là tôi muốn giết anh, anh vẫn là tự lo cho mình đi!”

Cảm xúc của cô ta kích động, sát ý trong mắt càng lớn.

Nhưng vừa nói xong, một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô ta, còn hung ác, vô tình hơn bất cứ sát thủ nào mà cô ta từng gặp trước kia.

“Người trên đời muốn giết thiếu chủ còn hàng ngàn người, cô tính là cái gì chứ?”

Giọng nói của Lãnh Nhan đầy lạnh lẽo, tay cầm dao găm, đi về phía Hồng Phật.

Hồng Phật lập tức cả người run lên, trên trán toát mồ hôi hột, bất giác lùi lại một bước.

Bởi vì, hai mắt của Lãnh Nhan vô cùng đỏ rực, giống như bị máu nhuộm đỏ, đột nhiên, cô ta từ trong mắt của Lãnh Nhan nhìn thấy núi xác biển máu vô tận.

Rất nhanh, cô ta lại hít sâu một hơi, khiến nội tâm dao động của mình bình tĩnh lại, mỉa mai nói: “Sát thủ số 1 như cô chỉ có cái danh, ngay cả bảo bối của tôi đánh lén cũng không phát giác, bản thân có bao nhiêu sức chiến đấu chứ?”

Câu nói này Thẩm Tử Kiện và Thẩm Thiên Sơn không nghe thấy, bởi vì vào lúc Lãnh Nhan và Hồng Phật đối đầu, sớm đã trốn khỏi tầng hầm, đợi ở trung đình của biệt thự Sơn Thủy.

Thẩm Tử Kiện há miệng hít thở không khí trong lòng, cảm thán một câu: “Cảm giác sống thật tốt.”

Sau đó, lại nhìn sang Thẩm Thiên Sơn: “Ông nội, chúng ta tiếp theo phải làm sao? Rời đi hay là tiếp tục đợi ở đây?”

Thẩm Thiên Sơn trầm ngâm một lát, trong mắt xẹt qua tia sắc lạnh: “Ở lại! Ông muốn đích thân nhìn thấy Vương Nhất chết, chỉ cần Vương Nhất chết thì sẽ tan đàn xẻ nghé, nhà họ Lương và tập đoàn Lệ Tinh đều là của nhà họ Thẩm chúng ta!”

“Vậy thì đợi!”

Thẩm Tử Kiện cũng không sợ nữa, rất tự tin.

Anh ta là từng tận mắt nhìn thấy Hồng Phật ra tay, trong âm thầm dồn người ta vào chỗ chết, ngay cả lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều sẽ bị gặm nhấm, tướng chết vô cùng thê thảm.

Chỉ là anh ta nghĩ không hiểu, thế gian này lại có người lạ vậy sao.

Chú Dương quản gia dường như hiểu nghi hoặc trong lòng Thẩm Tử Kiện, cười lạnh một tiếng: “Thiên hạ rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có, người tài có tính kỳ lạ không thiếu, Hồng Phật này là một người chơi cổ tới từ Miêu Cương.”

“Người chơi cổ?”

Nghe vậy, Thẩm Thiên Sơn và Thẩm Tử Kiện vô cùng kinh ngạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi