CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 822

Ông ta chỉ vào ông già lớn tuổi nhất với mái tóc hoa râm trong đám người kia: “Đây là gia chủ nhà họ Trần ở Thượng Thành, ông cụ Trần, sau khi biết về kế hoạch này, ông ấy đã đồng ý gia nhập mà chẳng chút do dự.”

“Nhà họ Trần ở Thượng Thành?!”

Phương Huệ trố mắt, kinh hoảng nhìn Trần Thiên Thành, cô ta từng nghe về nhà họ Trần, đó là một gia tộc đứng đầu của Thiên An, không ngờ lại bị hủy dưới tay Vương Nhất.

“Tên đó đã giết hại không ít người nhà họ Trần của tôi, còn hại tôi tự tay bắn chết cháu trai duy nhất của mình, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cậu ta!”

Mái tóc bạc của Trần Thiên Thành phất phơ trong gió, ánh mắt đong đầy sự oán hận và độc ác, ông ta nhìn chằm chằm Vương Nhất nằm phía sau Phương Huệ, cất giọng lạnh lẽo như băng.

“Kế tiếp là Văn Đào của nhà họ Văn, Đồng Hiểu Sinh của nhà họ Đồng, còn có… Liễu Mộng.”

Bạch Vũ giới thiệu liền một lúc ba người.

Tuy Văn Đào, Đồng Hiểu Sinh, và cả Liễu Mộng không nói gì, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng u oán của họ cũng đủ biết sát ý nồng nặc cỡ nào.

Trong số ba người này, kẻ hận Vương Nhất nhất chính là Liễu Mộng, cô ta bị Lãnh Nhan đánh, nhưng nhà họ Đồng chẳng những không báo thù cho cô ta, trái lại còn hy sinh cô ta, bắt cô ta đích thân đến nhà họ Lý, dập đầu tạ tội.

Kế đó là Văn Đào.

Người nhà họ Văn đã chết dưới tay Vương Nhất, giờ anh ta chẳng khác nào chó nhà có tang, ngay cả việc muốn sống ấm no cũng là vấn đề lớn.

Cuối cùng là Đồng Hiểu Sinh.

Bởi vì trước kia ra mặt giúp Văn Đào mà anh ta đã bị Đồng Yên Nhiên do Vương Nhất mời tới mắng cho một trận, địa vị của anh ta ở nhà họ Đồng cũng vì vậy mà trượt dốc không phanh.

“Những người này là cao thủ của hiệp hội võ đạo.”

Bạch Vũ lại chỉ tay về phía mấy người mặc đồng phục của hiệp hội võ đạo, nói.

Kẻ cầm đầu với gương mặt quấn đầy băng gạc chính là Mã Cung, người đã bị Vương Nhất dùng khăn giấy cắt nát mặt.

Những người còn lại tuy không bị thương nặng như Mã Cung, nhưng không gãy tay thì cũng gãy chân.

“Còn vị này, hẳn rất quen thuộc với giám đốc Phương nhỉ.”

Chợt, giọng điệu của Bạch Vũ thay đổi, tay chỉ vào một người phụ nữ mà gương mặt được ẩn sau một lớp vải thật dày.

“Cô là?”

Bởi vì không nhìn thấy mặt mũi ra sao nên Phương Huệ cũng không nhận ra cô ta.

“Phương Huệ, con tiện tỳ nhà mày, ngay cả tao mà cũng không nhận ra sao.”

Giọng nữ oán độc, lạnh lùng vang lên.

Sắc mặt Phương Huệ lập tức thay đổi: “Tôn Kiều, là cô?!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi