CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 867

Vương Nhất không hề bị tổn hại, còn đánh cho tất cả người của hiệp hội khắp người thương tích!

Thực lực của anh rốt cuộc mạnh tới mức độ nào?

“Xin hội trưởng ra tay, xử lý tên này!”

Đột nhiên, một thành viên ở ngoài cửa phát ra tiếng cầu xin đầy phẫn nộ.

Sau đó, càng lúc càng có nhiều người phụ họa.

“Xin hội trưởng ra tay!”

“Xin hội trưởng ra tay!”

“Xin hội trưởng ra tay!”

“…”

Giọng nói mang theo sự căm phẫn và sự bất lực.

Đối với bọn họ, mời hội trưởng ra tay chính là chính minh sự vô năng của họ.

Ở trong những tiếng hô hào, sự u ám trên mặt Nhan Tề dần tan đi, chỉ hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vương Nhất: “Tốt, rất tốt, cậu thành công châm lên lửa giận của tôi rồi!”

Sau khi dứt câu này, Nhan Dịch Phi ở đằng sau lặng lẽ lùi ra khỏi phòng trà, sắc mặt âm trầm bất định nhìn Vương Nhất.

Một cỗ khí thế như có như không bốc lên từ trên người Nhan Tề, từ trong phóng thích ra ngoài, ở phương diện nào đó, Vương Nhất có thể ép hội trưởng của hiệp hội võ đạo đích thân ra tay, bất luận là thắng hay thua, nói ra cũng cũng đủ kiêu ngạo.

“Hội trưởng ra tay, cậu ta xong rồi!”

“Hội trưởng chưa từng thất thủ, anh ta chỉ bắt nạt được chúng ta.”

“Hội trưởng, giết anh ta!”

Thấy hội trưởng ra tay, bầu không khí ở hiện trường cũng đạt tới đỉnh điểm, mỗi một người đều đỏ bừng mặt, vô cùng kích động.

Vương Nhất cũng không hề sợ hãi, cười lạnh một tiếng: “Ông tới, cũng là kết cục giống như vậy, vua của kiến cũng chỉ mạnh hơn kiến một chút thôi.”

“Tìm chết!”

Thấy mình đã ra tay, Vương Nhất vẫn không hề sợ, trong mắt của Nhan Tề cũng tràn ngập sát ý mãnh liệt.

Trong mắt của Diệp Kình Hiên cũng hiện ra sự lo lắng, không biết anh Vương có thể chặn được thế công bá đạo của hội trưởng không.

“Diệp Kình Hiên, nhìn cho rõ!”

Vương Nhất bỗng nhiên quát to một tiếng: “Cái gì mới là đỉnh phong của Bôn Lôi Quyền!”

Diệp Kình Hiên lập tức cả người chấn động, thần sắc lập tức trở nên kích động.

Trong nháy mắt, máu trong người anh ta cũng đang sôi sục: “Được! Anh Vương!”

Sắc mặt của Nhan Tề hơi thay đổi, ba chữ Bôn Lôi Quyền, ông ta hình như đã nghe thấy ở đâu đó.

Có điều theo ông ta thấy, cũng nhất định là công pháp vô dụng không chính thống, không để trong lòng.

Rầm!

Nhan Tề giẫm mạnh một cái xuống đất, mặt đất vậy mà xuất hiện một vết nứt, Nhan Tề cũng lập tức biến mất tại đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi